Cô VỖ VỖ giường: "Không thoải mái thì đi ngủ sớm một chút đi."
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn thay đổi: "Em ngủ trước đi, anh còn có việc phải làm."
Nguyễn Tri Hạ ừm một tiếng: "Vậy được rồi, em đi tắm."
Cô không nói gì nữa, đi thẳng vào phòng tắm.
Tư Mộ Hàn nhìn bóng lưng của Nguyễn Tri Hạ, trong tiềm thức sờ lên vết bỏng trên cổ, đổi mắt thâm thúy càng lúc càng sâu.
Khóe miệng mím chặt.
Nhìn loạt phản ứng của cô gái nhỏ tối nay, hẳn là đã nghi ngờ điều gì đó.
Anh biết rất rõ những gì cô đã làm đêm nay, anh cũng biết cô vừa nói dối.
Không phải điện thoại của cô hết pin mà cô thực sự không muốn trả lời cuộc gọi của anh.
Tư Mộ Hàn không khỏi kích động.
Lúc nãy Quan Diêm nói với anh rằng cổ anh cũng bị bỏng, nếu không muốn để cho cô biết, tốt nhất anh nên thay một chiếc áo cổ cao.
Vì vậy, anh đã thay.
Nhưng cô gái nhỏ này dường như nhạy cảm hơn anh nghĩ, dường như cô đang nghi ngờ anh.
Mà tình cờ là đúng lần này...
Tư Mộ Hàn bực bội vuốt trán, nhìn chằm chằm vào cửa phòng vệ sinh một lúc rồi quay xe lăn ra khỏi phòng ngủ.
Trong nhà vệ sinh.
Nguyễn Tri Hạ đang ngâm mình trong bồn tắm, bọt trắng xóa bao phủ khắp người cô, thậm chí cả đầu, chỉ lộ ra một cặp mắt, mũi, miệng và tai.
Cô thẫn thờ nhìn lên trần nhà vệ sinh.
Thở dài.
Có một số thử, dường như không thể không quan tâm.
Cô không biết Tư Mộ Hàn đang giấu có bao nhiều bí mật.
Anh không muốn nói với cô, bởi vì anh không thể tin tưởng cô có đúng không?
Cô biết rất rõ nhà giàu thì có nhiều bí mật, chưa kể đến việc Tư Mộ Hàn đã gặp tai nạn cách đây năm năm.
Anh cẩn trọng như vậy là điều có thể lý giải.
Có thể hiểu và thông cảm được nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi tổn thương.
Cô là vợ của anh không phải sao?
Tại sao không nói cho cô biết mọi thứ?
Hơn nữa, cô không quên những gì Mộ Tư đã làm với cô trước đây.
Khi cô nghĩ rằng khuôn mặt dưới lớp mặt nạ Mộ Tư là Tư Mộ Hàn, cô không thể nhịn được cười.
Có một chút tự ti trong nụ cười đó.
Sau khi tắm rửa xong, Tư Mộ Hàn không còn ở trong phòng nữa.
Cũng đúng.
Lưng của anh bị thương, tuyệt đối không thể ngủ trước khi có ngủ thiếp đi.
Dù sao nếu anh nằm ngửa như bình thường thì nhất định sẽ đập vào lưng anh, như vậy sẽ rất đau.
Nhưng khi có cô ở đó thì anh không nằm nghiêng, suy cho cùng thì anh cũng là một người có đôi chân tàn tật.
Cho nên anh còn rất thông minh nói có chuyện để cô ngủ trước đi, nếu cô đã ngủ rồi thì sẽ không biết gì cả.
Nằm ở trên giường, Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn trút bỏ suy nghĩ, nhắm mắt lại, không nghĩ ngợi gì nữa.
Phòng làm việc.
Quan Diêm đang bôi thuốc cho Tư Mộ Hàn.
"Cậu chủ, người đàn ông đẩy người phục vụ kia đã tìm thấy, nhưng..."
Sắc mặt Quan Diêm có chút ngưng trọng.
"Nhưng cái gì?"
Tư Mộ Hàn đang nằm trên bàn, ánh mắt chứa đựng những cảm xúc khó lường.
Quan Diêm nói: "Anh ta đã chết."
Sau đó anh ta nói thêm: "Là bị đâm chết"
Hai mắt Tư Mộ Hàn bất giác nheo lại, đôi mắt hẹp và sầu lạnh lẽo mang theo chiều sâu vô tận: "Cho nên không phát hiện ra ai đứng sau sai bảo sao?"
Giọng anh không như bình thường mà gần như không có nhiệt độ.
Quan Diêm cụp mắt xuống: "Đáng lẽ tôi đã tra ra, nhưng khi tôi đi lấy video giám sát, video giám sát đã bị người khác lấy mất trước một bước!"
Tư Mộ Hàn đột nhiên lạnh lùng nhìn Quan Diêm, lửa giận trong mắt giống như sương mù ngập trời, nhìn thẳng về phía Quan Diêm: "Quan Diêm, có phải là tôi đã quá nhân từ không?"
Thân thể Quan Diêm run lên, lập tức cúi xuống, toát mồ hôi lạnh nói: "Thật xin lỗi cậu chủ, là lỗi của tôi."
"Cậu biết là tốt rồi."
"Lần sau tôi không muốn nghe thấy ba chữ "tra không ra" này nữa!"
Tư Mộ Hàn vung tay ngang sang, các vật dụng trên bàn lập tức bị cuốn xuống đất.
Anh cởi trần đứng dậy, mặc lại quần áo rồi lạnh lùng nói: "Tôi không còn thời gian để lãng phí nữa, hãy kiểm tra mọi thứ cho tôi càng sớm càng tốt, hiểu chưa!"
Quan Diêm run rẩy đáp: "Vâng! Cậu chủ."
"Đi ra ngoài."
Tư Mộ Hàn phất tay, sau đó mở ngăn bàn, lấy trong hộp ra một điếu thuốc bỏ vào miệng.
Quan Diêm nhanh chóng lùi ra ngoài và đóng cửa lại.
Tư Mộ Hàn đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của phòng làm việc, nhìn mặt hồ vô tận với ánh mắt thâm thúy.
Khói thuốc phun ra từ miệng quanh quẩn trên khuôn mặt làm mờ đi những đường nét trên khuôn mặt, khiến anh trông thanh tao và bí ẩn hơn.
Đối phương rốt cuộc là muốn đối phó ai?
Là Hạ Hạ?
Hay anh?
Dù là ai đi chăng nữa, tốt nhất đừng để anh phát hiện ra!
Nếu không người đó nhất định sẽ sống không bằng chết!
Dám hại Hạ Hạ của anh!
Lúc này trong bệnh viện.