Cô tức giận quay người trở về, tức giận cho Nguyễn Thiện Dân một bạt tại: "Đồ khốn nạn!"
Cô thật sự là tức giận đến mất hết lý trí, tặng cho ông ta một bạt tai còn cảm thấy không đủ, trở tay lại cho ông ta thêm một cái nữa.
"Đứa con trai mà mẹ tôi dùng tất cả sức lực cuối cùng để sinh ra không phải là công cụ để ông uy hiếp tôi!"
"Nó cũng là con của ông mà! Ông lợi dụng nó như vậy, lương tâm của ông bị chó ăn rồi sao?"
Nguyễn Thiên Dân thật sự đã thay đổi tam quan của cô rồi.
Trước đó, ông ta dùng Tử Hành uy hiếp cô, bắt cô thay Nguyễn Tử Nhu gả cho Tư Mộ Hàn.
Bây giờ lại tiếp tục dùng Tử Hành uy hiếp cô, muốn cô đi cầu xin Tư Mộ Hàn.
Rốt cuộc ông ta xem cô là cái gì chứ?
Nguyễn Thiên Dân đứng yên tại chỗ, để mặc cho Nguyễn Tri Hạ phát tiết.
"Hạ Hạ, mạng của ba và Tử Hành đều ở trên tay của con, con muốn ba và nó sống hay là muốn ba và nó chết? Ba thì không sao cả, nhưng dù sao Tử Hành chỉ mới mười lăm tuổi, nếu như con tàn nhẫn quyết tâm vứt bỏ nó thì con không cần quan tâm đến bọn ta làm gì nữa. Dù sao bây giờ con gả vào nhà họ Tư, đã bay lên cành cao làm Phượng Hoàng rồi, không cần chú ý đến sự sống chết của bọn ta làm gì.” Nguyễn Thiên Dân mặt dày nói.
Dù sao hôm nay ông ta đã ôm quyết tâm đi chết đến gặp cô, nếu như cô không đồng ý thì ông ta cũng không sống nổi nữa.
Mất đi Nguyễn thị, tương đương với lấy đi tính mạng của ông ta.
Không có Nguyễn thị, anh dùng cái gì để nuôi vợ con chứ, còn không bằng ôm con cùng chết đi, ít nhất không đến mức phải lưu lạc đầu đường xó chợ, ăn xin mà sống!
"Ông!"
Nguyễn Tri Hạ tức giận, não bộ thiếu dưỡng khí, đầu óc choáng váng, chóng mặt.
Cô tức giận đến mức hốc mắt cũng đỏ lên.
Cả thế giới này đều đang uy hiếp cô, Tư Mộ Hàn uy hiếp cô, Nguyễn Thiên Dân cũng uy hiếp cô.
Cô cứ phải chịu đựng người ta sắp xếp như thế này mãi sao?
Mặc dù Nguyễn Tử Hành không rõ hai người đang cãi nhau cái gì, nhưng nhìn thấy hốc mắt của Nguyễn Tri Hạ phiếm hồng, cậu tiến lên lau khóe mắt của cô, ngốc nghếch nói: "Chị, đừng khóc... đừng khóc."