Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xong xuôi rồi chứ?”


Tư Mộ Hàn uể oải ngước mắt lên, giọng nói hơi lơ đễnh.


Nghe có vẻ tâm trạng cũng không tệ lắm.


“Xong xuôi rồi.” Quan Diêm tức giận nói: “Cũng may là tôi đi trước một bước, nếu không cô ta đã chạy mất rồi.”



Làm cậu chủ bị thương mà còn định chạy ư?


Không có cửa đâu.


“Nếu cô ta không chạy, cô ta sẽ không phải là Nguyễn Tử Nhu.”


Nguyễn Tri Hạ nghe vậy thì nhún vai với vẻ mặt như kiểu “tôi biết ngay mà”.


Con đàn bà thối tha đó giỏi nhất là chạy trốn.


Trước đám cưới, cô ta đã bỏ trốn với người tình ăn bám vì không thích Tư Mộ Hàn.


Bây giờ làm người ta bị thương, còn không xách đít chạy mới lạ.




“Nhắc mới nhớ, mợ chủ à, cô đã chọc giận gì cô ta mà để đến nỗi cô ta muốn giết luôn cả cô vậy?”


Quan Diêm hỏi.


“Ồ, không có gì.” Nguyễn Tri Hạ tỏ vẻ thờ ơ, bình tĩnh nói: “Chỉ là đuổi mẹ con cô ta ra khỏi nhà tôi mà thôi.”


Vốn dĩ đuổi bọn họ ra ngoài coi như quá hời cho họ rồi, ai ngờ Nguyễn Tử Nhu lại không thể nghĩ thoáng mà bỏ cả tuổi thanh xuân của mình để cầm dao đi đâm người khác.


Xem ra là do được nuông chiều quá bị hư hỏng nên mới làm một điều dại dột đến mức hủy hoại cuộc đời mình như thế.


Quan Diêm nhìn Nguyễn Tri Hạ, không hiểu sao cậu ta luôn cảm thấy người phụ nữ này nhìn thì vô hại đối với mọi thứ, nhưng rõ ràng cô lại mang trong mình mối hận thù sâu sắc.


Cũng đúng.


Theo như thông tin Quan Diêm điều tra được thì cậu ta cho rằng mợ chủ này đuổi hai mẹ con kia ra khỏi nhà vẫn còn là quá nhẹ.


Sợ rằng hai mẹ con kia đã ngấm ngầm làm nhiều chuyện quá đáng với mợ chủ giống như lần trước, đánh mợ chủ như thế thật là độc ác.


“Nhân từ.”


Tư Mộ Hàn lạnh lùng đánh giá.


Nếu là anh, anh sẽ đánh họ một trận rồi mới đuổi ra ngoài.


Như vậy họ sẽ không có cơ hội chạy nhảy nữa.


“Anh nghĩ ai cũng bạo lực như anh à?”


Nguyễn Tri Hạ tức giận liếc nhìn Tư Mộ Hàn.


Anh nghĩ ai cũng giống anh, kiêu ngạo đến mức không ai sánh kịp.


Có điều đó là tính kiêu ngạo vốn có của anh.


Cô vừa mới đuổi người ta ra ngoài mà đã bị trả thù rồi, nếu cô bạo lực với người ta thì chỉ sợ không ai nhặt xác giùm cô rồi.


Tư Mộ Hàn liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ bằng một cái nhìn mờ ám: “Nói lại lần nữa xem.”


D>


Nguyễn Tri Hạ giật mình, dựng hết tóc gáy, vội vàng cười nịnh: “Tôi nói anh oai phong khí phách lắm.”


Thật sự quá khổ tâm mà.


Người ta đều nói rằng chơi với vua như chơi với hổ, cô lại còn bị gả cho một tên diêm vương lạnh lùng độc ác nhất nên cứ phải nói những lời ngon ngọt để chừa cho một con đường sống, chỉ sợ chọc giận tên đàn ông này thì ngay cả cái đầu cũng không giữ được.


Thật là bức bối mà.


“Ngoan, sau này tôi sẽ cho hai vệ sĩ bảo vệ cô. Ai dám mắng cô, đánh cô thì đánh lại thật nặng, đánh chết hoặc tàn phế, đánh chết thì cứ tính lên đầu tôi. Trời sập xuống thì tôi sẽ chống thay cô.”


Tư Mộ Hàn oai phong ngang ngược nói.


Nguyễn Tri Hạ nhìn anh với vẻ mặt được sủng mà kinh sợ.


Đây chính là bàn tay vàng huyền thoại trong tiểu thuyết ư?


Có vẻ như bàn tay vàng của cô khá thô thiển rồi.


Có điều nghĩ lại mà xem, suốt ngày dắt theo hai vệ sĩ, người ta còn tưởng cô là chị đại của thế giới ngầm thì sao?


Làm không tốt còn chết nhanh hơn.


“Không cần đâu, tôi không cần vệ sĩ đi theo.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, từ chối lòng tốt của Tư Mộ Hàn.


Tuy nhiên, Nguyễn Tri Hạ vẫn rất cảm động trước tấm lòng muốn che chở bảo vệ cô của anh.


Mặc dù người đàn ông này có đôi chân tàn tật, mặt có tì vết, tính tình xấu xa nhưng vẫn rất có tư cách làm chồng.


ít nhất cũng có thể che được những khuyết điểm này, cũng tuyệt vời đó.


“Không được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK