Tư Mộ Hàn tựa đầu vào bụng Nguyễn Tri Hạ, nhắm hai mắt, tựa như không muốn nói đến những đề tài không chịu nổi.
Nguyễn Tri Hạ thức thời không hỏi anh nữa.
Ngón tay cô thi thoảng sẽ vuốt ve đôi gò má người đàn ông, bàn tay còn lại xoa đầu người đàn ông.
Cứ như an ủi một đứa trẻ vậy.
Thật lâu sau, người đàn ông dán lên bụng cô mới từ từ ngẩng đầu, đôi mắt thâm trầm tối đen nhìn chằm chằm cô: “Hạ Hạ, anh sẽ không như vậy."
Anh sẽ không giống Tư Tấn Trạch.
Anh sẽ không vô trách nhiệm như ông ta.
Nếu không thích, anh sẽ không để cho bất cứ người phụ nữ nào sinh con của anh.
Nếu không thích, anh sẽ không nảy sinh quan hệ với bất cứ người phụ nữ nào.
Nếu không thích, anh sẽ không cho đối phương bất cứ hy vọng gì.
Tư Tấn Trạch tự cho là ông ta và mẹ anh không có chút tình cảm nào.
Nhưng anh biết, mẹ anh yêu ba anh.
Một người phụ nữ, nếu không thích người đàn ông thì sao có thể cam nguyện dù có phải thụ tinh ống nghiệm cũng muốn có được một đứa con?
Anh không biết Tư Tấn Trạch là thật sự không biết, hay giả bộ không biết.
Nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Anh không cần ba.
Anh chỉ cần có Hạ Hạ là đủ rồi.
Anh chỉ cần Hạ Hạ của anh thương anh là đủ rồi.
"Anh nói cái gì vậy?"
Nguyễn Tri Hạ khó hiểu nhìn Tư Mộ Hàn, không biết anh đang nói những gì.
Tư Mộ Hàn nhìn cô, cười nói: “Không có gì. Anh chỉ muốn nói, có em ở đây thật tốt."
Nói xong, anh vui vẻ vuốt ve mặt cô.
Ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, một dòng điện vô tình chạy dọc lòng ngón tay anh khiến cho toàn thân Nguyễn Tri Hạ run lên, đáy mắt nhiều hơn vài phần hơi nước.
"Anh muốn làm gì vậy..."
Giọng Nguyễn Tri Hạ có hơi hờn dỗi quyến rũ.
Người đàn ông này thật là.
Một giây trước còn bị thương đau khổ, một giây sau đã đi tán tỉnh có rồi.
Quả thực chẳng hiểu ra làm sao?
Phản ứng của Nguyễn Tri Hạ rất được lòng Tư Mộ Hàn, anh đứng dậy, ôm cô vào trong ngực, tay nắm vòng eo thon nhỏ của cô, khẽ cười: “Có phải muốn anh rồi không?"
Nguyễn Tri Hạ nghe xong lời này, nhất thời hờn dỗi trừng mắt với người đàn ông một cái: “Nói hươu nói vượn! Ai muốn anh hả! Anh mới muốn em đó!"
Tư Mộ Hàn cười khẽ, màu mắt hơi trầm, cúi người xuống, mỗi cách mỗi cô không tới một centimet, nói: “Em nói đúng, anh quả thật muốn em rồi"
Nói xong, không đợi Nguyễn Tri Hạ kinh hô, anh đã cúi đầu bắt lấy môi cô.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời trừng mắt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông gần trong gang tấc, đáy mắt ánh lên chút dịu dàng.
Người đàn ông này.
Thật sự càng ngày càng không đứng đắn.
Ban ngày ban mặt, nói mấy lời tán tỉnh cái gì không biết?
Tư Mộ Hàn khẽ cắn môi cô một cái: “Không chuyên tâm, nên phạt!"
Nguyễn Tri Hạ ngẩn ngơ: “Cái gì?"
Tư Mộ Hàn cười mà không nói gì, trực tiếp ôm cô lên.
Nguyễn Tri Hạ bỗng dưng kinh hô: “Anh muốn làm gì?"
"Em nói xem muốn làm gì?"
Tư Mộ Hàn nở nụ cười trên gương mặt góc cạnh mê người.
Nguyễn Tri Hạ bỗng dưng đỏ mặt, vùi đầu vào trước ngực người đàn ông, thẹn thùng nói: "Đáng ghét, vẫn đang ban ngày ban mặt đó?"
Tư Mộ Hàn nở nụ cười: “Đi ngủ thôi, em nghĩ cái gì đó?"
Nguyễn Tri Hạ quẫn bách nhắm hai mắt lại, một cậu cũng không muốn nói nữa.
Người đàn ông này thật là càng ngày càng tệ.
Rõ ràng anh nói chuyện ái muội như thế, sau đó cô mới hiểu sai, sao lại...
Đây đều là chiêu trò gì thế!
Nguyễn Tri Hạ vô cùng bất đắc dĩ.
Tư Mộ Hàn vứt Nguyễn Tri Hạ lên giường, sau đó cả người anh đè lên.
Nguyễn Tri Hạ hự một tiếng, mở to hai mắt nhìn Tư Mộ Hàn.