Nhưng sau đó hoàn toàn là cô đang ở trạng thái thả hồn, có quỷ mới nhìn anh đấy?
Cô đang nhớ tới người đàn ông của cô mà thôi.
Đồ vô liêm sỉ.
Dám nghĩ rằng cô yêu anh à.
Tự luyến vừa vừa thôi.
Không ngờ đường đường là chủ tịch của một tập đoàn mà lại tự luyến đến mức này, nói ra ngoài không sợ cấp dưới cười vào mặt!
Nghe lời đả kích không luyến tiếc gì của cô gái nhỏ, khoé miệng Tư Mộ Hàn giật giật, cô gái này có những khi không đáng yêu chút nào.
Nói chuyện cũng không nể nang gì ai.
Nhưng sao anh lại thích cô đến vậy nhỉ?
Phải biết rằng ngày thường nếu cô cũng đối xử với những gã đàn ông khác cũng thế này, anh cần gì phải lo lắng có tiểu nhân chen chân.
Thấy cô gái rất biết cách né duyên đào hoa thế này, tâm trạng Tư Mộ Hàn tốt lên ngay lập tức.
Ánh mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ cũng trở nên dịu dàng hơn.
Còn Nguyễn Tri Hạ cảm giác được ánh mắt mắt dần trở nên dịu dàng của anh thì suýt chút sợ hãi
Cái gã này...
Có bị gì không vậy.
Cô đã nói anh vậy mà anh vẫn dịu dàng với cô hả?
Nguyễn Tri Hạ sởn gai óc, sờ sờ cánh tay, ước gì có thể né người đàn ông này ra xa một chút.
Biểu cảm và động tác chê ghét của Nguyễn Tri Hạ làm Tư Mộ Hàn nhớ ra thân phận lúc này của mình, lập tức thu lại ánh mắt, quay đầu đi không nhìn cô nữa.
Thấy người đàn ông cuối cùng cũng không nhìn mình nữa, Nguyễn Tri Hạ cũng nhanh chóng ngồi thẳng lại, nghiêm túc về bản thảo.
Một buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mỗi phút mỗi giây ở cùng người đàn ông này đều là một sự giày vò, khó khăn lắm mới đợi tới lúc ăn trưa, có thể giải phóng bản thân một chút.
Nhưng ai ngờ một câu nói của anh đã triệt để tiễn cô xuống địa ngục.
“Cô Nguyễn, tôi đã dặn người chuẩn bị chỗ ăn trưa xong xuôi rồi, cô không cần xuống lầu đâu, ra ngoài phòng dùng bữa với tôi là được.”
Nghe có vẻ là thương lượng với cô nhưng ngữ khí lại không cho từ chối.
Cái tên này đúng là đáng ghét mà!
Ai muốn dùng bữa chung với anh hả!
Nhìn anh, cô nuốt trôi được mới là chuyện lạ đấy!
Nhưng cô còn có thể nói gì đây?
Ai bảo người đàn ông này bây giờ là kim chủ của cô, cô không đắc tội được.
Thư kí Tiểu Dương đẩy một chiếc xe thức ăn đi từ ngoài cửa vào.
Đủ các kiểu đồ ăn ngon được bày lên chiếc bàn ăn nhỏ.
Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn bắt ngồi vào chỗ dùng bữa, nhìn thư kí Tiểu Dương bưng từng đĩa thức ăn xuống, biểu cảm cô dần trở nên kì lạ.
Toàn là những món cô thích ăn.
Gã này có bị gì không đấy?
Nguyễn Tri Hạ liếc Tư Mộ Hàn một cái.
Nguyễn Tri Hạ lập tức giật mình mà cúi thấp đầu xuống, trong lòng càng thấy quái lạ hơn nữa.
Là cô bị ảo giác ư?
Sao cô lại có cảm giác người đàn ông trước mặt đang tán tỉnh mình vậy?
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy khủng bố quá đi.
Vốn dĩ cả bàn toàn món mình thích ăn, giờ đây không dám ăn nữa, sợ đây là bữa tiệc thịnh soạn mà Mộ Tư chuẩn bị để đầu độc cô.
Thấy Nguyễn Tri Hạ mãi không động đũa, Tư Mộ Hàn cau mày: “Cô Nguyễn, sao không ăn đi?”
Đây đều là những món thường ngày cô thích ăn nhất mà.
Anh còn cố ý dặn nhà bếp nấu xong rồi mang sang.
Tư Mộ Hàn chỉ một lòng muốn chăm lo bao tử của vợ yêu mà không chú ý đến hành động này của mình đã mang lại sự hiểu lầm thế nào cho cô.
Huống hồ anh còn đang mang một thân phận xa lạ mà quan tâm vợ mình.
Điều này với Nguyễn Tri Hạ mà nói chỉ có vừa kinh ngạc vừa sợ hãi mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ cười khan rồi cầm đũa lên, gấp bừa vài món rồi bắt đầu ăn.
Bởi vì tâm trạng có sự thay đổi.
Nguyễn Tri Hạ dùng bữa dưới sự kinh hoàng lo lắng rằng không biết Mộ Tư có ý gì với mình không, thế nên cô không nhận ra mùi vị của thức ăn không khác gì so với mọi ngày.