Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng đưa mắt sang, tát một cái mạnh lên mặt Nguyễn Tử Nhu, mặt cô đanh lại, vô cùng đáng sợ: “Trả cho cô uq? Cô xem Tư Mộ Hàn là gì?”
Nguyễn Tử Nhu bị Nguyễn Tri Hạ tát một phát ngơ ngác cả ra, chưa đợi cô ta kịp phản ứng lại, bên tai lại vang lên giọng nói dồn dập lạnh lẽo của Nguyễn Tri Hạ: “Lúc cô không muốn thì vứt cho tôi, bây giờ muốn thì tôi phải trả cho cô af?”
“Sao mặt cô dày thế hả?”
“Xin lỗi! Cô có muốn thì cũng muộn màng rồi!”
“Người đàn ông mà Nguyễn Tri Hạ tối để mắt tới, Nguyễn Tử Nhu cô có tư cách gì mà đòi cướp đi?”
“Còn bảo tôi trả lại cho cô cơ.”
“Tôi khinh! Mặt dày quả rồi đấy!”
Nguyễn Tri Hạ ước gì có thể xé nát gương mặt làm người khác kinh tởm này của cô ta.
Con rắn điện ở đầu chui ra thể không biết, còn muốn cô trả Tư Mộ Hàn lại cho cô ta?
Hài hước quá đi mất.
Muốn cướp người đàn ông trong tay Nguyễn Tri Hạ cô, nằm mơ giữa ban ngày đi!
Huống hồ, người đàn ông ấy là một con người, không phải một món đồ không phải thứ Nguyễn Tử Như muốn thì có, không muốn thì vứt.
Lúc cô ta vứt đi, là cô may mắn nhặt được đấy.
Người đàn ông mà cô dốc sức bảo vệ, cô ta muốn lấy lại ư, đừng hòng!
Nguyễn Tử Nhu bị mấy câu của Nguyễn Tri Hạ làm nghẹn họng, đến nỗi sắc mặt cô ta tái mét, không đáp lại được câu nào.
Nguyễn Tri Hạ ghê tởm bỏ tay ra khỏi cằm Nguyễn Tử Nhu, cô lạnh lùng gằn: “Cho cô một giây, nhanh chóng biến mất khỏi mắt tôi, nếu không thì cô và người mẹ ung thư của cô cùng đi ăn xin là vừa!”
Nguyễn Tử Nhu nhục nhã với Nguyễn Tri Hạ quá.
Cô ta trừng Nguyễn Tri Hạ với điệu bộ như sắp ăn thịt người tới nơi, nhưng lại rất sợ những gì Nguyễn Tri Hạ vừa nói. Cô ta cắn răng, cuối cùng vẫn xoay người rời khỏi nhà họ Nguyễn, đi được vài bước, cô ta đột nhiên quay đầu lại, hét lên với Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ, cô đừng tự tin quá! Cô không tự đắc được bao lâu đâu!”
Nói xong, cô ta chạy bước dài rời khỏi.
Nguyễn Tri Hạ không hề quan tâm, xoay người bước vào nhà họ Nguyễn.
“Chị ơi!”
Nguyễn Tử Hành đi ra từ trong phòng, vừa hay nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đi vào từ cửa lớn, lập tức vui mừng chạy sang, ôm lấy eo cô: “Chị, sao lâu thế chị mới đến thăm Hành Hành!”
Nguyễn Tử Hành bất mãn chu môi.
Nguyễn Tri Hạ vÒ cái đầu nhỏ của Nguyễn Tử Hành: “Tử Hành ngoan, chị phải kiếm tiền
mua đồ ăn ngon cho Tử Hành, vậy nên giờ mới rảnh mà đến thăm em, đừng giận chỉ được không.”
Nguyễn Tử Hành ừm một tiếng, sau đó ra sức ôm chặt cô, trong miệng không quên lầm bầm: “Chị, tên người xấu lần trước có ăn hiếp chị không?”
“Hành Hành biết chị gả cho một tên ác quỷ, Hành Hành không bảo vệ chị được, Hành Hành vô dụng quá.”
Sau đó, Nguyễn Tử Hành lại vỗ vỗ lồng ngực mình, nói: “Nhưng mà chị yên tâm, Hành Hành đang luyện công nè, sẽ nhanh thôi, Hành Hành sẽ đánh bại ác quỷ mà cứu chị về nhà.”
Bình thường khi Nguyễn Tử Hành cãi nhau với người làm trong nhà, nói muốn tìm Nguyễn Tri Hạ, người làm sẽ nhiều chuyện bảo rằng Nguyễn Tri Hạ đã gả cho ác quỷ, bị nhốt trong lâu đài, vậy nên không thể về thăm cậu.
Nguyễn Tử Hành lại nhớ việc đấy, vậy nên trong lòng Nguyễn Tử Hành, Tư Mộ Hàn chính là tên ác quỷ, cậu phải trở nên mạnh mẽ, đánh thắng ác quỷ, cứu chị ra.
“Ác quỷ?”
Nguyễn Tri Hạ bất giác giật giật khoé miệng, tính từ miêu tả này của Tử Hành tả thực quá chứ!
Tư Mộ Hàn là ác quỷ chứ gì nữa.