Có lẽ là vì hai chân không tiện nên anh không thường ra ngoài.
Anh thường ở trong thư phòng làm việc cả ngày. Đôi khi lối sống của anh đơn điệu đến mức khiến cô thấy anh không giống một con người, mà giống một vị thần tiên trong rừng sâu núi cao hơn, tiêu dao tự tại.
Qua đôi bàn tay của người đàn ông này, hương trà đậm tỏa ra một mùi hương êm dịu rất dễ chịu.
Cô hít hà hương trà, cảm thấy rất thơm.
“Có muốn uống thử một ngụm không?”
Lúc cô còn đang thèm đến chảy nước miếng thì một tách trà nhỏ xuất hiện trước mặt cô. Một tách trà làm bằng sức trắng xanh tinh xảo, trên có khác hoa văn retro, trông vô cùng đẹp mắt.
Trà trong tách có mùi hương nồng đượm khiến cô chảy cả nước miếng.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay nâng tách trà lên, định nhấp một ngụm.
Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn vươn tới, chặn lấy tách trà.
Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên, thấy Tư Mộ Hàn lắc đầu nói: “Uống trà không phải uống như cô đâu.”
Nói rồi, anh đích thân thị phạm một lần cho cô xem.
Tư thể uống trà của anh giống như người xưa, hai tay nâng tách trà, hít hà hương trà, sau đó mới chạm môi nhấp một ngụm, vừa tao nhã vừa lịch sự.
Nhìn Tư Mộ Hàn uống trà mà cũng nho nhã và đẹp mắt như vậy, Nguyễn Tri Hạ tự cảm thấy xấu hổ.
Cô vội vàng học theo động tác anh dạy mình, chậm rãi đặt tách trà lên môi, nhẹ thổi một hơi, sau đó nhấp một ngụm, khi vừa mới uống hương vị trà vừa ngọt vừa thơm, rất dễ chịu, nhưng xuống đến cổ họng lại có vị khô và chát, khiến người ta càng uống càng không thể ngừng.
Cô không khỏi mím môi nhập thêm ngụm nữa, lần này một mùi sữa nhàn nhạt bắt đầu tỏa ra giữa môi và răng cô.
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc nhướng mày hỏi: “Đây là trà gì vậy? Sao lại có hương vị của sữa nhỉ?”
“Đây là giống trà mới được trồng ở vườn trà của nhà họ Tư, năm nay vừa mới ra lò, coi như cô có phúc được thưởng thức đầu tiên.”
Tư Mộ Hàn nhướng mày, nói với giọng điệu hơi khoa trương: “Đây là lô trà đầu tiên của đợt này, ngay cả chủ tịch nước cũng chưa được uống.”
“Oa, vậy đúng là tôi có lộc ăn uống thật rồi.”
Nguyễn Tri Hạ lại nhấp một nữa, càng uống lại càng cảm thấy trà này rất ngon.
Cô luôn cho rằng nước trà xanh có vị đắng và chát, không ngờ trên đời này còn có cả trà vị sữa, còn thơm ngọt như này.
Nhà họ Tư đúng là gia tộc kinh doanh trà lớn nhất ở Hàng Châu.
Trước đây nhà họ Tư đã làm giàu từ lá trà. Bây giờ, sau khi thành lập tập đoàn Đế Tư, nhà họ Tư đã mở rộng địa bàn, ngoài lá trà ra, họ còn kinh doanh bất động sản, đầu tư vân vân, tóm lại những việc có thể kiếm ra tiền thì về cơ bản là họ đều làm.
Tuy nhiên, nhà họ Tư vẫn chiếm một nửa thị phần trong giới kinh doanh trà.
Dù sao thì đây là sản nghiệp được truyền thừa từ thời nhà Thanh, đã trở thành thương hiệu riêng của nhà họ Tư.
Ở trên rất nhiều đỉnh núi ở thành phố Hàng Châu đều có vườn trà của nhà họ Tư, tất cả công nhân trong vườn trà không được phép cho người ngoài vào.
Trà của nhà họ Tư vô cùng đắt, thậm chí có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Về cơ bản là họ chỉ cung cấp cho cung đình của các nước, phủ chủ tịch hay biệt phủ của các quan chức cấp cao. Người bình thường không đủ tư cách uống trà của nhà họ Tư.
Đây là điểm khiến trà của nhà họ Tư vô cùng nổi tiếng, vì hiếm có khó mua nên càng nhiều người muốn mua hơn.
Trong lúc hai người họ uống trà, bữa tối đã được chuẩn bị xong.
“Má Lâm, Quan Diêm, hai người cũng ngồi xuống ăn đi. Dù sao cũng nhiều món như vậy, tôi và Tư Mộ Hàn cũng không thể ăn hết được.”
Sau khi dọn món lên bàn, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chỉ có cô và Tư Mộ Hàn ăn thì thực sự là quá vô vị, thế là cô liền mời má Lâm và Quan Diêm cùng ngồi xuống ăn với họ.
Má Lâm và Quan Diêm hoảng sợ, đồng thanh đáp: “Mợ chủ, không được đâu