Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy không biết lời này của người đàn ông có bao nhiêu phần là thật, nhưng cô không thể không thừa nhận, cô có hơi bành trướng rồi.


Ai bảo cô bị người đàn ông này cũng chiều quá mức đây.


Khiến cho lòng hư vinh của cô bành trướng quá thể.


"Ngốc”



Tư Mộ Hàn xoa đầu cô, nắm tay cô đi ra khỏi phòng thay đồ.


Dưới lầu, má Lâm và Quan Diêm đang nói chuyện về việc nhà.


Nghe thấy tiếng động truyền đến từ trên cầu thang, bọn họ ngước mắt lên nhìn, nhất thời đều bị kinh diễm.


Người đàn ông điển trai mặc một thân đồ thể thao sạch sẽ lạnh lùng, giống như một đóa sen bằng giá cao ngạo.


Trong lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất tự phụ trong trẻo mà lạnh lẽo.


Còn người phụ nữ thì trẻ trung xinh đẹp, tràn ngập hơi thở thanh xuân, bừng bừng sức sống.


Hệt như ánh mặt trời ấm áp, chói mắt khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.


Một lạnh lùng một ấm áp, sức xung đột không quá mạnh mẽ.




Hai người giống như trời sinh đã phải ở bên nhau.


Nói cách khác chính là cái gọi, băng giá cần ánh mặt trời, mới có thể chậm rãi hòa tan thành nước.


Má Lâm có hơi kích động quá mức, khóe mắt trực chào nước mắt.


Cậu chủ nhà bà thật sự đang thay đổi rồi ư?


Gương mặt như cục băng cũng đã trở nên dịu dàng hơn.


Giữa hai đầu lông mày, đã không còn sự lạnh lùng như trong quá khứ, mà trở nên có tình người hơn nhiều.


Đây mới giống con người.


Chứ lạnh như cục bằng kia, đó là máy móc.


Cậu chủ nhà bà đã bắt đầu thay đổi từ máy móc thành con người, thật sự là chuyện rất đáng mừng.


Quan Diêm nhìn mẹ già nhà mình kích động như vậy, không nhịn được nói: "Mẹ, diễn sâu quá rồi, giả dối quá”


Má Lâm đột nhiên trừng Quan Diêm một cái.


Đứa nhỏ này, nói linh tinh cái gì vậy!


Má Lâm điều chỉnh lại cảm xúc, cảm xúc thoáng chốc khôi phục như thường.


động đến rối tinh rối mù vừa rồi không hề phải bà.


"Cậu chủ, mợ chủ, hai người muốn đi hẹn hò sao?”


Má Lâm cười tươi tiến lên.


"Ừm.” Tư Mộ Hàn gật đầu, nói: “Buổi tối không cần chuẩn bị bữa tối, chúng tôi sẽ không ăn bữa tối.”


"Vâng.”


Má Lâm cười đáp.


Tư Mộ Hàn không nói thêm gì nữa.


Anh nắm tay Nguyễn Tri Hạ đi ra cửa.


Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đi tới buổi đấu giá từ thiện.


Hôm nay là ngày bán đấu giá thiết kế “Phồn Tinh” của Nguyễn Tri Hạ.


Tư Mộ Hàn nhất định phải có được.


Nguyễn Tri Hạ thật không ngờ Tư Mộ Hàn sẽ dẫn cô tới buổi đấu giá từ thiện.


Hai người đều mặc đồ thể thao.


Tại nơi tập hợp toàn những người trong giới thượng lưu bên trong, bọn họ đúng là khác loài.


Nguyễn Tri Hạ có chút ảo não nhìn Tư Mộ Hàn, nói: “Tư Mộ Hàn, sao anh không nói là tới buổi đấu giá từ thiện hả, chúng ta ăn mặc như vậy, rất không phù hợp đó.”


"Không có gì là không phù hợp cả.”


Tư Mộ Hàn nắm tay cô đi đến vị trí ghế trống ở hàng đầu ngồi xuống.


Tuy nói là thế nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.


Cũng may mà Tư Mộ Hàn cũng giống cô, khiến cô không đến mức xấu mặt một mình.


Người bên cạnh nhìn hai người chỉ mặc quần áo thể thao mà đến đây, không khỏi cảm thấy mới mẻ.


Có điều cũng không phải thật sự khinh thường là được.


Dù sao tuy đổi phương mặc quần áo thể thao, nhưng vừa nhìn khí chất đã biết không giống người bình thường.


Huống chi, quần áo thể thao trên người đối phương còn là sản phẩm mới nhất của thương hiệu nổi tiếng, mỗi bộ phải có giá hơn mười vạn tệ.


Mục đích của buổi đấu giả từ thiện đương nhiên là để làm từ thiện, tất cả số tiền đấu giá được đều sẽ quyên cho người dân ở vùng núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK