Mà chỉ lắng nghe Là An An nói.
Nhưng trong lòng lại càng khẳng định, Đường Ngọc đâu có báo thù An An, rõ ràng anh ta đang cực kỳ yêu thương cô ấy.
Đâu có người đàn ông nào vì trả thù một người, còn phải lãng phí tâm tư nuôi cô ấy đến mức không thể làm được gì, để cô ấy rời xa mình sẽ không thể sống tiếp.
vietwriter.vn
Chẳng phải nam chính trong tiểu thuyết thường hay nói một câu đó sao?
Đó chính là phải nuông chiều người phụ nữ của mình đến mức cô ấy không thể tự lo cho cuộc sống, rồi từ đó cô ấy sẽ không thể rời xa anh ta.
Hình như Đường Ngọc đang phát huy cực kỳ nhuần nhuyễn tiềm chất của một tổng tài bá đạo.
Không ngờ anh ta lại thật sự nuôi dưỡng An An đến mức không thể làm gì được...
Nếu nói Đường Ngọc không có ý gì với An An thì cô thật sự không tin.
Nguyễn Tri Hạ nói: “An An, cậu có từng nghĩ, thật ra Đường Ngọc đang thích cậu không?”
La An An nhìn Nguyễn Tri Hạ, ngạc nhiên đến mức nhất thời không kịp phản bác.
Cô ấy ngẫm nghĩ một hồi lâu.
vietwriter.vn
Nguyễn Tri Hạ biết, An An đã cảm nhận được.
Còn nhớ cách đây không lâu, An An còn khẳng định rằng không thể nào.
Nhưng bây giờ, cô ấy lại do dự.
Cũng đúng.
Đường Ngọc vì cô ấy mà mất cả mạng.
Nếu lúc này, An An còn nghi ngờ tấm chân tình của anh ta thì cô ấy thật sự quá tàn nhẫn.
“An An, thật ra Đường Ngọc đối xử rất tốt với cậu.”
Trong một tháng ở Để Uyển, cô ấy đã nhìn ra, Đường Ngọc là người nói một đằng làm một nẻo.
Ngoài miệng anh ta nói lời cay độc, nhưng trên thực tế mỗi chuyện anh ta làm đều lấy An An làm trung tâm.
Là An An gật đầu đáp: “Đúng vậy, có thể nói ở trên đời này, Đường Ngọc là người đối tốt với tớ nhất.”
Nếu lúc trước Đường Ngọc không cưỡng ép muốn cô ấy như thế.
Có lẽ cô ấy cũng sẽ thích anh ta rồi.
Nhưng không có nếu như.
Đường Ngọc cưỡng bức cô ấy là sự thật, mà cô ấy hận anh ta cũng là sự thật.
Nhưng tại sao, rõ ràng người mà cô ấy căm hận nhất đã không còn nữa, nhưng trái tim cô ấy lại cảm thấy cô độc, khó chịu như thế?
Đường Ngọc, anh làm được rồi!
Anh ta không thể khiến cô ấy yêu anh ta, nhưng lại khiến cô ấy nhớ mãi đến suốt cuộc đời.
Một người đã khắc vào trong linh hồn.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bầu không khí hơi sai sai, nên di chuyển đề tài ngay: “Được rồi, chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa, để tớ đi nấu chút món ngon cho cậu, bằng không tối nay hai chúng ta đừng hòng ngủ được.”
La An An biết Nguyễn Tri Hạ đang chuyển đề tài, nên thức thời không vạch trần cô, mà còn thuận theo ý của cô.
Cô ấy đứng dậy nói: “Được, tớ quen biết cậu lâu như vậy, mà không biết cậu còn biết nấu ăn nữa đấy?”
Nguyễn Tri Hạ xắn tay áo lên nói: “Vậy thì tối nay tớ sẽ trổ tài nấu nướng cho cậu biết.”
La An An mỉm cười gật đầu: “Được.”
So với La An An thì tài nấu nướng của Nguyễn Tri Hạ thật sự tốt hơn nhiều.
Chỉ trong một tiếng đồng hồ, bốn món ăn đã được ra lò.
Mặc dù đều là món ăn gia đình rất bình thường, nhưng đối với La An An mà nói thì đây đã là cao lương mỹ vị rồi.
Phải biết rằng, dạ dày của cô ấy đã bị Đường Ngọc nuôi thành kén ăn rồi, toàn ăn mấy món ngon nhất.
Bây giờ đồ ăn có thể khiến cô ấy cảm thấy cực kỳ thơm ngon, muốn ăn thật sự không nhiều cho lắm.
La An An như bị bỏ đói mấy ngày, nên ăn một hơi tới ba chén cơm.
So với vóc dáng ma quỷ của Nguyễn Tri Hạ.
Thì thể chất của La An An là ăn mãi không béo, khiến người khác ước ao đến mức đố kỵ.
Mặc kệ trước đây Đường Ngọc nuôi nấng La An An thế nào thì cô ấy cũng ăn mãi không béo.
Sau đó Đường Ngọc càng đánh càng hăng, như thể phải nuôi La An An béo lên mới thôi, nên cố ý đi học nấu ăn.
Sau đó, Đường Ngọc ngày càng nấu ngon hơn, mà dạ dày của La An An cũng ngày càng kén ăn.
Mới sáng sớm Nguyễn Tri Hạ đã hẹn Quan Diêm để bàn về chuyện ly hôn.
Quan Diêm cũng không ngờ rằng, mợ chủ nhà mình lại thật sự đồng ý ly hôn.