Khi Nguyễn Tử Nhu tỉnh dậy, cô ta thấy mình đang bị nhốt trong lồng.
Cô ta vẫn mặc bộ váy cưới trắng tinh, bị nhốt trong chiếc lồng rộng hơn chục mét vuông.
Điều khiến cô ta hoảng sợ là trong cái lồng này, ngoài cô ta ra, còn có một con hổ trắng rất lớn.
Con hổ trắng nằm cách cô ta không xa, đang nhắm mắt lại, không biết là đang ngủ hay đang thức.
Nguyễn Tử Nhu run lên vì sợ hãi.
Cô ta che miệng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Trời ạ.
Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?
Tại sao cô ta đang ở hôn lễ mà lại tới một nơi đáng sợ như vậy.
(D)
Nguyễn Tử Nhu vô cùng kinh hãi.
vietwriter.vn
Vào lúc này, con hổ trắng đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt hung ác nhìn thẳng về phía Nguyễn Tử Nhu.
Nguyễn Tử Nhu ngất đi vì sợ hãi.
Con hổ trắng liếc mắt, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, coi như cô ta không tồn tại.
Nó chỉ liếc Nguyễn Tử Như một cái rồi lại nhắm mắt.
Lúc này, trên một hòn đảo cách xa hàng nghìn dặm.
Trong một căn phòng, khi một thiếu niên có khuôn mặt trẻ con nhìn thấy Nguyễn Tử Nhu ngất đi vì sợ hãi, anh ta lập tức khoanh tay nhìn người đàn ông đứng bên cạnh và nói một cách khinh thường:
"Anh Bảy, đây là người phụ nữ mà anh trai cùng cha khác mẹ của anh thích
sao?"
"Đúng là bị dọa không nhẹ."
Người đàn ông được thiếu niên gọi là anh Bảy không nói gì, nhưng khi anh ta nhìn Nguyễn Tử Nhu đang nằm đó qua màn hình, trong mắt anh ta hiện lên một tia khinh thường.
"Đã làm hết những chuyện tôi yêu cầu chưa?"
Người đàn ông hỏi thiếu niên.
Thiếu niên lập tức trả lời: "Đương nhiên đã xong, chuyện anh Bảy phân phó, sao em dám thất bại chứ."
Thiếu niên nói xong thì nhìn đồng hồ điện tử trong tay cười nói: "Anh Bảy, có lẽ người đã được đưa tới, anh có muốn gặp không?"
Người đàn ông gật đầu: "Ừ."
Nguyễn Tri Hạ ôm lấy gáy đau nhức và bình tĩnh đứng dậy khỏi mặt đất.
Cô nhìn quanh và thấy đây là một phòng chứa củi bị bỏ hoang, rơm rạ rơi vãi trên mặt đất.
Cô bối rối cắn môi.
Ký ức quay trở lại trước khi cô và Tư Mộ Hàn tách ra.
Sau khi xuống máy bay, Tư Mộ Hàn bảo cô về trước.
Cô không chịu.
"Tư Mộ Hàn, em có thể đi với anh không?"
"Ngoan, em về trước đi, tối nay anh sẽ trở lại."
Tư Mộ Hàn không đồng ý.
Cô làm nũng cũng không được, cuối cùng vẫn phải lên xe đi về Để Uyển
trước.
Nhưng trên đường trở về, cô đã bị bắt cóc.
Chiếc xe bị người ta ngăn lại và tài xế bị đánh bất tỉnh.
Mà cô...
Nguyễn Tri Hạ thở dài.
Đúng là việc này chưa xong đã tới việc khác.
Không biết liệu Tư Mộ Hàn có phát điên lên khi biết cô bị bắt cóc hay không.
Cót két...
Cửa phòng chứa củi bị đẩy ra, một luồng ánh sáng chiếu vào.
Nguyễn Tri Hạ lần theo tiếng và nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai chậm rãi bước vào.
Nhìn người đàn ông bước vào, Nguyễn Tri Hạ sững sờ.
Vậy mà lại là...
Lúc này.
Quan Diêm và Tư Mộ Hàn đang vội vã đến Thâm Hoa, sau đó tới chỗ Nguyễn Tử Nhu bị nhốt.
Khi Quan Diêm mang theo người xông vào, anh ta đã choáng váng khi nhìn thấy con hổ trắng và Nguyễn Tử Nhu bất tỉnh trong chiếc lồng khổng lồ.
Người đâu?
Sao chỉ có một con hổ?
Quan Diêm cũng choáng váng.
Quan Diêm nói với Tư Mộ Hàn ở bên cạnh: “Cậu chủ, bên trong không có ai, chỉ có Nguyễn Tử Nhu và một con hổ."
Trong lòng Tư Mộ Hàn chợt cảm thấy bất an.
Anh nhìn Quan Diêm: “Cậu gọi xem Hạ Hạ đã về chưa?"
Nguyễn Tử Nhu bị giam ở đây, nhưng lại không có ai ở đây canh giữ cô ta.
Điều này thật kỳ lạ.
Quan Diêm vội vàng gọi điện thoại cho mẹ.
Không biết má Lâm nói cái gì, Quan Diêm lập tức nhìn về phía Tư Mộ Hàn, vẻ
mặt có chút kinh hãi: “Cậu chủ, mẹ tôi nói mợ chủ chưa trở về."