Hoa Hy thở dài.
"Chủ tịch?"
Tiểu Dương đi phía sau Mộ Tư run rẩy.
Cũng không biết hôm nay chủ tịch đã ăn phải bom hay gì mà đầu tiên anh đã mắng chửi các vị quản lý cấp cao một trận, còn khiến thiết kế nhỏ của Hoa Khê khóc...
Cũng không biết liệu nhà thiết kế nhỏ bé này có hiềm khích với ông chủ của mình hay không?
Nếu không, tại sao chủ tịch lại làm nhục người khác đến vậy?
"Thông báo cho các quản lý cấp cao, họp!"
Mộ Tư lạnh lùng nói rồi bước ra khỏi phòng tiếp khách.
Do tâm trạng không tốt nên cả quá trình họp diễn ra vô cùng đau khổ.
Vài giám đốc điều hành cấp cao trong phòng họp nhìn vị sếp lớn đang không ngừng tạo ra khí lạnh kia, mỗi người đều kinh hồn khiếp đảm đến nỗi không dám thở mạnh.
Lãnh Thiếu Khiểm ngồi ở phía dưới bên trái Tư Mộ Hàn, nhìn Tư Mộ Hàn đang không ngừng phát giận kia mà chậc lưỡi không sợ chết nói: "Không phải chứ anh ba, máy lạnh đã đủ lạnh rồi, anh cũng không cần tiếp tục tạo ra khí lạnh nữa đâu."
Anh ấy cảm thấy khó hiểu.
Không phải anh ấy mới đi chơi một lúc sao, là ai đã khiến anh ba của anh ấy thành ra như vậy chứ?
Tư Mộ Hàn nhìn mười mấy quản lý cấp cao ngồi trên bàn hội nghị cong cong, ai nấy đều run rẩy nhìn mình, không khỏi vẫy tay: "Kết thúc."
Nghe xong, tất cả mọi người đều đứng dậy như được thả ra sau khi chấp hành xong bản án, một lúc sau chỉ còn mỗi Tư Mộ Hàn và Lãnh Thiếu Khiêm bị bỏ lại trong phòng họp.
Lãnh Thiếu Khiêm trông giống một công tử hoa, vẫn là kiểu tóc thắt bím nhỏ và cột đuôi ngựa, khiến anh ấy trong phong lưu và phóng túng.
Anh ấy dửng dưng nhấc chân lên rồi thản nhiên đặt lên bàn, đôi mắt hoa đào quyến rũ liếc nhìn Tư Mộ Hàn, bộ dáng cà lơ phất phơ nói: "Không phải chứ anh Ba, rốt cuộc anh bị làm sao vậy, hay chia sẻ một chút đi, để ở trong lòng rất khó chịu đấy."
Vừa nói, anh ấy vừa nhướng mày về phía Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vỗ mạnh văn kiện trong tay lên đầu anh ấy: "Ngồi hẳn hoi!"
Lãnh Thiếu Khiêm lập tức để chân xuống, thân thể thẳng đứng, nghiêm túc hỏi: "Nói đi, anh ba, anh sao vậy?"
Tư Mộ Hàn dựa vào chiếc ghế da màu đen, mặt vẫn đeo mặt nạ nên Lãnh Thiếu Khiêm không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng anh ấy có thể đoán được hiện giờ khuôn mặt kia đang đen sì lại.
Thấy Tư Mộ Hàn không trả lời mình, anh ấy đoán bừa: "Anh ba, anh cãi nhau với chị dâu à?"
Vừa nói ra lời này rõ ràng cảm giác lạnh lẽo trên người càng thêm nặng nề.
Lãnh Thiếu Khiểm lập tức vuốt cằm: "Xem ra em đã đoán đúng"
"Nghe em đi, anh ba, không thể yêu chiều phụ nữ quá nhiều".
Lãnh Thiếu Khiểm chia sẻ kinh nghiệm đáng kể của mình: "Anh càng yêu chiều cô ấy, cô ấy sẽ trèo lên đầu lên cổ anh, sau đó..."
Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc Lãnh Thiếu Khiêm, Lãnh Thiếu Khiêm thức thời ngậm miệng lại, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi Lãnh Thiếu Khiểm rời đi, Tư Mộ Hàn ngồi một mình trong phòng họp lớn và tự mình hút một điếu thuốc.
Trong phòng làm việc, không biết mọi người đã biết từ đâu về việc Nguyễn Tri Hạ bị Mộ Tư làm nhục, họ tụ tập lại với nhau rồi nói xấu về Nguyễn Tri Hạ, coi cô như một trò cười.
"Nhìn xem, lúc đi thì hoành tráng làm sao! Lần này trở về như chó xuống nước."
"Còn không phải sao, thực sự nghĩ mình là một nhà thiết kế sao? Chỉ là một sinh viên thực tập mà muốn trở thành nhà thiết kế riêng của ngài Mộ Tư, thật là ngu ngốc."
"Nghe nói ngài Mộ Tư thậm chí còn không xem bản thảo thiết kế đã vứt đi? chậc chậc, đúng là khó coi."
"Còn tưởng cô ta có người chống lưng mà? Xem ra cũng chỉ có thế mà thôi."
"Còn không phải sao."