Nếu chân của Tư Mộ Hàn đã khỏi, vậy tại sao anh lại ngồi trên xe lăn?
Hơn nữa lúc trước cô đã hỏi anh vấn đề anh, anh trả lời cô như thế nào?
Anh nói rằng không thể khôi phục như ban đầu.
2
Nguyễn Tri Hạ không tin Tư Mộ Hàn đang giả vờ bị tàn tật.
Nói cách khác, cô không tin Tư Mộ Hàn đang nói dối cô.
“Vậy sao!” La An An sờ sờ cằm: “Có lẽ tô đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi!”
La An An lại nói: "Nhưng tớ nghĩ, cậu nên thử một chút."
Nguyễn Tri Hạ im lặng.
Thử một chút?
Thử Tư Mộ Hàn?
Cô không nghĩ điều này là cần thiết.
Tư Mộ Hàn có giả vờ hay không, cô cảm thấy không cần phải thử.
Điều này sẽ chỉ làm tổn thương đến hảo cảm mà hai người vất vả tạo nên mà thôi.
La An An không biết đã nhìn thấy cái gì, đột nhiên đứng lên.
“Hạ Hạ, tớ có việc, tớ đi trước đây."
La An An nói xong liền vội vàng rời đi.
>
Nguyễn Tri Hạ nhìn La An An đẩy cửa tiệm trà sữa một cách khó hiểu và chạy về phía con đường đối diện.
Sau đó...
Cô thấy La An An đến cạnh một người đàn ông cao lớn.
Bởi vì quá nhiều xe nên cô không thể nhìn thấy họ đang làm gì.
Chỉ thấy người đàn ông kéo An An và nhét cô ấy vào xe.
Sau đó, chiếc xe đã khuất khỏi tầm mắt của cô.
Nguyễn Tri Hạ cầm ống hút trà sữa trong tay, lông mày nhíu chặt.
Người đàn ông đó, tại sao cô lại có cảm giác giống Đường Ngọc?
Nhưng cũng không giống lắm, chẳng lẽ là Đường Thời?
An An không phải đã nói Đường Thời đã kết hôn sao?
Tại sao anh ta còn dây dưa không rõ cùng An An?
Sau khi La An An rời đi, Nguyễn Tri Hạ ở một mình rất lâu, cho đến khi màn đêm buông xuống, cô buồn bã rời đi.
Khi trở lại Đế Uyển là đã hơn bảy giờ tối.
Má Lâm hỏi cô có muốn ăn cơm hay không.
Cô nói với má Lâm rằng mình đã ăn rồi, sau đó đi thẳng lên lầu.
Vừa đi lên lầu đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn ngồi trên xe lăn ở lối lên cầu thang, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: "Em đi đâu vậy? Sao không nghe điện thoại?"
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, những gì La An An nói đột nhiên vang lên trong đầu cô, khiến cô không khỏi nhìn vào chân anh.
Đáy mắt có thêm chút tìm tòi nghiên cứu.
Chân của anh thật sự đã tàn phế sao?
Cô tự hỏi mình.
Nhớ rõ lúc trước khi cô xoa bóp cho anh, cô cũng phát hiện chân anh không khác gì người thường, cũng không có dấu hiệu bị teo lại.
Lúc đó cô không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là mỗi người đều khác nhau.
Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy có lẽ chân Tư Mộ Hàn thực sự không sao.
Khi cô nghĩ đến việc chân của Tư Mộ Hàn không sao thì cảm thấy vui thay cho anh, nhưng lại cảm thấy hơi cô đơn.
Rốt cuộc anh đang che giấu điều gì?
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc nhìn mình nhưng không vui vẻ lắm, Tư Mộ Hàn xoay xe lăn đi về phía trước, nắm tay cô: "Sao vậy?"
Tay cô hơi lạnh, có lẽ là do cô vừa từ bên ngoài về.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, mím môi cười, lắc đầu: "Không có gì, điện thoại hết pin, em không cố ý không trả lời."
Cô giải thích lý do tại sao cô không nghe điện thoại của anh.
Nhưng trên thực tế, điện thoại di động của cô vẫn còn pin, lúc đó cô rất khó chịu và không muốn trả lời.
"Lần sau đi đâu nhớ gọi điện cho anh để anh không lo lắng."
Đôi mắt của Tư Mộ Hàn lóe lên một tia sáng khó nhận thấy, anh ngồi ôm Nguyễn Tri Hạ trên đùi.
Một tay anh nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của cô, tay còn lại điều khiển chiếc xe lăn tiến về
phía trước.
Ngồi trên đùi của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ bất ngờ phát hiện ra tối nay Tư Mộ Hàn đang mặc một chiếc áo len cổ lọ.
Cổ quấn chặt.
Cô sững người một lúc, như thể nhớ ra điều gì đó, cô không khỏi mím môi.
"Hôm nay rất lạnh sao?"
Cô bĩu môi hỏi anh, bàn tay nhỏ bé của cô không ngừng vươn lên cổ áo anh.
Tư Mộ Hàn bình tĩnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Tri Hạ, nằm trong lòng bàn tay: "Anh bị cảm."
Anh trả lời bằng một giọng trầm thấp, còn ho vài lần như thể anh thực sự bị ốm.
Nguyễn Tri Hạ rũ mắt xuống, nhìn bàn tay bị Tư Mộ Hàn nắm lấy, khóe miệng mím lại, có vẻ bất mãn nói: "Sao anh lại bất cẩn như vậy?"
"Chỉ cảm lạnh một chút mà thôi, không sao."
Tư Mộ Hàn ôm cô vào phòng ngủ.
Nguyễn Tri Hạ được ôm lên giường, nhìn Tư Mộ Hàn giống như đang sợ cô biết điều gì đó.
Khóe môi cô bất giác mím lại: "Nếu bị cảm thì có lẽ đêm nay không tắm được."
Cô nói bâng quơ.