“Có gì mà không được? Mọi người cùng ăn với nhau mới ngon chứ?”
Nguyễn Tri Hạ không có khái niệm về các quy tắc trong các gia đình quý tộc giàu có. Cô thích mọi người cùng ngồi ăn với nhau, như vậy mới có hương vị gia đình.
Đó gọi là ăn mảnh không ngon bằng ăn tranh, cùng một món như vậy, nhưng không có ai “tranh giành” với bạn thì dù món đó có ngon đến đâu cũng sẽ trở nên vô vị.
“Mợ chủ, người hầu không được ngồi ăn cùng chủ nhân đâu ạ.” Má Lâm giải thích.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, nhớ năm xưa khi ở nhà họ Nguyễn cô cũng bị Đinh Uyển Du nhắc nhở như vậy. Bà ta nói cô không có tư cách ngồi ăn cùng bọn họ, hoặc là để cô bị đói, hoặc là cho cô ăn thức ăn thừa như bố thí cho một con chó.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, hỏi: “Có thể để má Lâm và Quan Diêm ngồi ăn cùng chúng ta không?”
Cô chưa bao giờ có cơ hội được ăn một bữa cơm gia đình.
Tư Mộ Hàn nhìn ánh mắt ngập tràn mong chờ của Nguyễn Tri Hạ, sau đó nhìn Quan Diêm và má Lâm, nói: “Hạ Hạ bảo hai người ngồi xuống ăn thì hai người cứ ngồi xuống đi.”
Thấy cậu chủ cũng đã lên tiếng, má Lâm và Quan Diêm cũng không có ý kiến gì nữa, vội vàng lấy ghế ngồi xuống một bên.
Nguyễn Tri Hạ thấy má Lâm và Quan Diêm đã ngồi xuống, trong lòng cô rất vui. Cô nở nụ cười ngọt ngào với Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn, anh thật tốt, yêu anh!”
Nguyễn Tri Hạ giơ tay thả tim với anh, hành động này hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Còn Tư Mộ Hàn nghe thấy một câu “yêu anh” của cô, trái tim anh liền điên cuồng đập loạn xạ.
Anh vội vàng cúi đầu xuống, kiềm chế nhịp tim không an phận của mình, thầm chửi thề một câu: Mẹ kiếp, mình cũng đâu phải là thằng nhóc chưa
mọc hết lông tóc, người phụ nữ này vừa trêu chọc một cái đã kích động như vậy rồi.
Cô đúng là tiểu yêu tinh, chuyên môn quyến rũ anh.
Tất nhiên là Nguyễn Tri Hạ không biết trong lòng người đàn ông này đang nghĩ gì, cô chỉ thấy rất vui, ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn.
Tâm trạng cô vui vẻ nên không kìm lòng được mà gặp nhiều đồ ăn cho Tư Mộ Hàn và má Lâm. Về phần quan Diêm, tất nhiên là cô không dám gắp cho cậu ta, dù sao tính chiếm hữu của Tư Mộ Hàn rất mạnh, trong lòng cô vẫn biết rõ điều đó.
Vì thế cô rất biết điều mà không đụng vào vảy ngược của anh, sau khi gặp cho má Lâm mấy miếng, phần còn lại cô đều gắp hết cho Tư Mộ Hàn.
Lúc đầu thấy Nguyễn Tri Hạ gắp thức ăn cho má Lâm, sắc mặt Tư Mộ Hàn đã sầm xuống. May mà coi như cô vẫn còn lương tâm, vẫn biết gắp cho anh, anh miễn cưỡng chấp nhận lòng tốt của cô.
Bữa tối này, Nguyễn Tri Hạ đã ăn rất no, từ lúc mẹ qua đời thì đây là bữa cơm ngon miệng nhất mà cô được ăn. Cảm giác giống như một gia đình vậy, vui vẻ và ấm áp.
Đêm đến.
Nguyễn Tri Hạ được Tư Mộ Hàn ôm trong lòng, ngón tay nhỏ của cô chọt chọt vào phần cơ bắp gồ lên của anh, cất tiếng hỏi: “Tư Mộ Hàn, nếu anh hận một người, anh có động vào người đó không?”
Tư Mộ Hàn tỏ ra khó hiểu nhướng mày đáp: “Hận người ta thì tại sao lại muốn chạm vào người ta?”
Nguyễn Tri Hạ cạn lời, bĩu môi nói: “Vì tôi không biết nên mới hỏi anh đó.”
Tư Mộ Hàn nghiêm túc nói: “Nếu tôi hận một người thì tôi chỉ muốn giết chết người đó thôi.”
Nguyễn Tri Hạ đổ mồ hôi, không hổ là Tư Mộ Hàn, không nói lời thừa thãi, thẳng tay lấy mạng luôn.
“Vậy phải có lý do gì thì một người đàn ông mới đụng vào một người phụ nữ?” Nguyễn Tri Hạ hỏi.
Tư Mộ Hàn nhìn cô một cách sâu xa: “Đương nhiên là khi muốn “làm” cô ấy rồi.”
Vành tại Nguyễn Tri Hạ đỏ lên, xấu hổ trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh có thể nghiêm túc một chút được không?”
Tư Mộ Hàn nhướng mày nói: “Tôi đang trả lời câu hỏi của cô một cách rất nghiêm túc đấy.”
“Ý anh là, Đường Ngọc hoàn toàn không hận An An mà chỉ muốn ngủ với cô ấy ư?” Nguyễn Tri Hạ khẽ lẩm bẩm.