"La An An, em dừng lại cho tôi!" Hiệu trưởng nhìn La An An, hét.
Cả đời này của ông ấy hoàn toàn xoay quanh cô sinh viên có vấn đề La An An này.
Nhưng hết lần này tới lần khác ông ấy lại không thể để cô nghỉ học, ngày nào cũng phải cung phụng cô ấy như cung phụng tổ tiên, cả ngày thay cô chùi đít.
Ông ấy là hiệu trưởng mà, có phải bảo mẫu đầu!
"Vâng vâng vâng."
La An An ngưng cười, cô ấy vẫn khá nể mặt ông hiệu trưởng nào đó.
Nguyễn Tri Hạ nghi hoặc nhìn La An An và hiệu trưởng, cô mơ hồ cảm thấy thái độ của hiệu trưởng đối với An An có chút kỳ quái.
"Minh Mi, cô phải giúp chúng tôi đấy! Chúng tôi đều là vì giúp cô cả mà."
Đừng nói bồi thường mười vạn, ngay cả một vạn bọn họ cũng không có!
Mặc dù nhà bọn họ cũng tính là giàu có, nhưng tiền tiêu vặt cũng có hạn, muốn lập tức lấy ra mười vạn, nói dễ hơn làm, huống chi gọi phụ huynh tới là vì chuyện bồi thường.
Nếu vậy thì chẳng phải ba mẹ của bọn họ sẽ đánh chết bọn họ sao?
Hai “người hầu” này cũng bởi vì cô ta mới đánh nhau.
"Được rồi, hiệu trưởng."
"Tiền bồi thường của bọn họ tính cho em đi, cũng đừng mời phụ huynh nữa! Nói thế nào thì bọn họ cũng là vì em mới ra mặt mà." Phương Minh Mị đột nhiên mở miệng, giống như làm thế này mới có thể hiển lộ ra thân phận đặc biệt của cô ta vậy, có thể khiến cho hai người Nguyễn Tri Hạ và La An An hâm mộ đổ ky.
Xử phạt của hiệu trưởng với Nguyễn Tri Hạ và La An An thật sự là nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Mặc dù cô ta bất mãn, nhưng cũng không tiện nói gì.
Dù sao cô ta cũng quyết tâm sẽ không bỏ qua cho Nguyễn Tri Hạ, cô dám đánh mặt cô ta thành ra như vậy thì cô ta nhất định sẽ khiến cho cô đẹp mặt!
Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất chính là lắng chuyện này xuống cái đã.
Mà lại, mặt của cô ta đau gần chết, cô ta không rảnh mà lãng phí thời gian ở đây!
Người ta cũng đã lấy danh nghĩa cổ đông của mẹ ra rồi, ông ấy còn có thể làm gì được, làm người thật là khó!
"Được rồi, đều trở về viết bản kiểm điểm cho tôi, bây giờ thì về hết đi!"
Hiệu trưởng dứt khoát không quan tâm nữa, trực tiếp đuổi đi, đỡ cho ai cũng lấy quyền lấy tiền ra ép ông ấy!
"Cảm ơn hiệu trưởng."
Tuy rằng ngoài miệng Phương Minh Mị nói cảm ơn, nhưng trong ánh mắt lại vô cùng khinh thường.
Giống như trong mắt của cô ta, hiệu trưởng chẳng qua chỉ là một con chó thay mẹ cô ta làm việc mà thôi, cô ta nói cái gì thì ông ấy phải làm cái đó.
Cô ta ngẩng đầu lên, sống lưng thẳng tắp, vênh váo tự đắc đi ngang qua đám Nguyễn Tri Hạ, khi đi qua còn cố ý dùng bả vai va vào Nguyễn Tri Hạ một phát.
Nguyễn Tri Hạ bị đụng khiến cho cánh tay hơi đau lên, La An An tức điên, vén tay áo lên, muốn tiến lên dạy dỗ cái đứa thèm đòn một trận.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng kéo cô ấy lại: "Được rồi mà An An, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện."
Chuyện ngày hôm nay đã vượt quá dự kiến của cô, cô không phải một người thích gây chuyện.
Cộng thêm cô bị Đinh Uyển Du lấn ép nhiều, cũng biết chịu đựng hơn người khác nhiều, bình thường thì lời khó nghe cô đều sẽ không để ở trong lòng.
Trừ phi đối phương chạm tới ranh giới cuối cùng của cô, cô mới phản kháng.
Hôm nay cô thật sự tức giận.
Cô có thể không quan tâm Phương Minh Mị nói cô thế nào, nhưng cô ta sỉ nhục Tư Mộ Hàn như vậy thì không được!