Ông ta nhất định sẽ mời luật sư tốt nhất thay mình ra tòa.
Ông ta sẽ không ngồi tù như vậy!
Tư Mộ Hàn khinh thường, chỉ cười nhạt đáp lại sự uy hiếp của Tư Tấn Trung.
Tạm biệt, chú hai.
Sợ là cả đời này, chủ cũng không có cơ hội trở mình nữa.
Mà anh, cũng sẽ không cho phép điều đó xảy ra!
Cuối cùng Tư Tấn Trung bị cảnh sát dẫn đi.
Lúc lên xe cảnh sát, Tư Tấn Trung còn vẫn phát hiện Lâm Nhi của ông ta ở ngay trên xe cảnh
sát.
Một nữ cảnh sát đỡ cô ta, cô ta khóc đến mức đôi mắt đỏ bừng, cử như chịu nhiều ấm ức lắm.
Tư Tấn Trung thấy cô gái yếu đuối thanh thuần kia, sự tức giận trên mặt càng sâu.
Ông ta gào lên một tiếng: "Lâm Nhi, tôi đối xử với cô không tốt sao? Vì sao cô lại bán đứng tôi?"
Ông ta thật sự yêu cô gái này.
Cô ta là người ông ta thích nhất trong số rất nhiều tình nhân của mình, thậm chí ông ta còn muốn cho cô gái này danh phận.
Không nghĩ tới kết quả là lại nuôi ra một con sói mắt trắng.
Lâm Nhi oán hận nhìn Tư Tấn Trung: "Là ông giết chết chị tôi, lại vẫn cưỡng hiếp tôi, ép tôi phải làm tình nhân của ông!"
Lâm Nhi Có vẻ như cực kỳ hận ông ta.
Đồng thời cũng cực kỳ sợ.
Thân thể vẫn luôn lạnh run.
Vị cảnh sát nữ kia ôm Lâm Nhi, quát Tư Tấn Trung: "Súc sinh! Ông phải nhận được sự trừng phạt mà ông nên có!"
Tư Tấn Trung trừng mắt nhìn Lâm Nhi.
Ông ta không nghĩ tới, cô ta lại là em gái của người phụ nữ năm đó.
Ông ta đúng là bị ma ám rồi.
Nuôi một con rắn độc bên người.
Thật đúng là một lần trượt chân ngàn đời hận.
Không ngờ lại có một ngày, ông ta sẽ bị một con nhóc tính kế.
Tư Tấn Trung thất bại bị dẫn lên xe cảnh sát.
Mà Lâm Nhi thì ru rú trong lòng vị cảnh sát nữ kia, trong mắt chỉ có sự lạnh giá.
Tư Tấn Trung, ông giết chị tôi, ông cũng đừng hòng mong sống tốt!
Ai có thể nghĩ đến, một cô gái nhu nhược như vậy, lại cất giấu một tâm cơ sau đến thế.
Đương nhiên, tất cả, đều không thể thiếu sự giúp đỡ sau lưng của Tư Mộ Hàn.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Tư Mộ Hàn.
Tư Tấn Trung bị dẫn đi rồi, hội nghị cũng kết thúc.
Tất cả mọi người giải tán.
Tư Mộ Hàn ngồi ở trên ghế chủ vị, Tư Mộ Phi ở bên nhìn anh.
Tư Mộ Phi há miệng, đang muốn nói gì đó, ai ngờ mới vừa mở miệng, còn chưa phát ra tiếng đã nghe thấy chuông điện thoại di động của Tư Mộ Hàn vang lên.
Cô ấy đang muốn nói đương nhiên cũng đành dừng lại.
Bởi vì Tư Mộ Hàn nhận điện thoại xong, cũng không biết là nghe được gì mà không nói hai lời trực tiếp đứng lên, đi ra khỏi phòng họp.
Tư Mộ Phi nhìn phòng họp người đi - nhà trống, bất đắc dĩ thở dài.
Cho nên nói, cục diện rối rắm này chỉ có thể để cô ấy tới thu dọn sao?
Tư Mộ Hàn nhận được điện thoại của mả Lâm, lập tức chạy về nhà.
Trên đường trở về, anh còn đặc biệt gọi một cú điện thoại cho Tổng Thanh Lam, bà cô ấy sắp xếp bác sĩ tốt nhất đến nhà.
Tống Thanh Lam nhận được điện thoại của Tư Mộ Hàn, nghe anh ra lệnh, thật muốn kêu rên, đời trước có phải cô ấy thật sự giết cả nhà Tư Mộ Hàn không vậy.
Cho nên đời này anh mới động một tí là đến gây rắc rối cho cô ấy!
Ngoại khoa đến tìm cô ấy cũng thôi đi.
Hiện tại làm sao phụ khoa cũng đến tìm cô ấy thế.
Tuy chỉ bảo cô ấy tìm bác sĩ phụ khoa, nhưng anh rõ ràng có thể tự mình trực tiếp tìm một người mà.
Vì sao cứ nhất định phải kiếm chuyện cho cô ấy chứ?
Lúc Tư Mộ Hàn về đến Đế Uyển, Nguyễn Tri Hạ đã ngủ thiếp đi.
Mặc dù đã ngủ, nhưng lông mày của cô vẫn nhíu chặt.
Có vẻ như thật sự rất đau.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy dáng vẻ cô khó chịu như vậy, thật sự chỉ hận không thể đau thay cô.
"Cậu chủ, cô chủ chắc là có chứng đau bụng kinh rất nghiêm trọng, vừa rồi còn đau đến mức lăn qua lăn lại trên giường bệnh."