Chết tiệt.
Sợ là Hạ Hạ đã xảy ra chuyện.
"Cậu chủ, còn Nguyễn Tử Nhu thì phải làm sao bây giờ?"
Quan Diêm nhìn Nguyễn Tử Như vẫn còn hôn mê hỏi.
Tư Mộ Hàn nào còn tâm trạng để quan tâm đến Nguyễn Tử Nhu, anh lạnh lùng nói: “Không cần quan tâm tới cô ta."
Nói xong, Tư Mộ Hàn quay người đi trước.
Quan Diêm nhanh chóng bước lên phía trước để hỗ trợ anh.
Cuối cùng, Nguyễn Tử Nhu tỉnh dậy khi Tư Mộ Hàn quay lưng bỏ đi.
vietwriter.vn
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn đã sắp khuất dạng, Nguyễn Tử Nhu vừa khóc vừa hét lên: "Mộ Hàn, em ở đây!"
"Mộ Hàn, đừng đi!"
Mặc cho Nguyễn Tử Nhu khóc kêu cha gọi mẹ thế nào, Tư Mộ Hàn vẫn thờ ơ và đi càng lúc càng đi xa.
Cuối cùng, Nguyễn Tử Nhu không gọi được Tư Mộ Hàn mà lại đánh thức con hổ dậy.
"Gào."
Con hổ to lớn hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn Tử Nhu, há miệng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tử Nhu, như thể nó sẽ về cô ta trong giây tiếp theo.
Nguyễn Tử Như nhìn nó, mắt mở to vì kinh hãi, sau đó lại ngất đi.
Nhìn thấy Nguyễn Tử Nhu lại xơ ngã xuống đất, con hổ trắng đứng dậy, chậm rãi đi tới.
Nó vươn hai chân trước của mình ra và chọc vào cơ thể mềm mại của Nguyễn Tử Nhu, đôi đồng tử vàng lóe lên vẻ khinh bỉ.
Nó hếch mũi và thản nhiên liếc nhìn Nguyễn Tử Nhu.
Xoay người đi về phía cửa lồng, vươn móng vuốt vỗ vào xích sắt, đột nhiên một tiếng vang lên, sau đó xích rơi xuống đất.
Sau khi hổ trắng tự mở cửa với cái đầu hổ của mình, nó chạy ra khỏi lồng và biến mất.
DI
Nguyễn Tri Hạ nhìn người đàn ông đi vào, trong mắt có chút kinh ngạc.
Người đàn ông này vô cùng đẹp trai quyến rũ, khuôn mặt như tạc với những đường nét rõ ràng, đôi mắt nâu sâu thẳm như những viên đá hổ phách trong vắt.
Anh ta để tóc ngắn và mặc một chiếc áo sơ mi đen với đường viền cổ hơi hở, tay áo sơ mi được cuộn lên để lộ làn da màu lúa mì.
Bên dưới mặc một chiếc quần tây ống đứng màu đen, một ống quần xắn đến bắp chân.
Anh ta đút một tay vào túi, tay kia vuốt trán, cứ vậy bước tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Cả người toát ra hơi thở độc ác đáng sợ.
Nếu Tư Mộ Hàn là thiên sứ, thì người đàn ông này là ác quỷ.
Nếu Tư Mộ Hàn trông giống như một vị thần bất bại, thì người đàn ông này là một con quỷ xấu xa và sa đọa.
Anh ta toát ra một hơi thở đen tối, là hơi thở khi dính vào sẽ khiến người ta không kìm được mà phạm tội.
"Anh là ai?"
Nguyễn Tri Hạ nhìn người đàn ông trước mặt có phần giống với Tư Mộ Hàn hỏi.
Mặc Thâm nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, tà mị nói: "Tôi là ai?"
Anh ta cúi đầu cười, nụ cười quỷ dị mang theo chút tà khí: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... cô là ai."
“Tôi là ai?” Nguyễn Tri Hạ khó hiểu nhìn Mặc Thâm: “Tôi chính là tôi, tôi còn có thể là ai.”
Mặc Thâm lắc đầu nói: "Không không không... Cô còn có thân phận, chính là người phụ nữ của Tư Mộ Hàn."
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên trở nên cảnh giác, cô bình tĩnh nói: "Cái gì mà phụ nữ của Tư Mộ Hàn, anh chưa xem tin tức sao, tôi đã ly hôn với tên khốn đó rồi, người anh muốn tìm phải là em gái tôi mới đúng."
Mặc Thâm cười thần bí: “Thủ đoạn nhỏ này của Tư Mộ Hàn không lừa được tôi."
Nguyễn Tri Hạ không ngờ người này đã biết mọi chuyện.
Trong lòng cảm thấy không ổn.
Nhưng cô không hề hoảng sợ.
Cô bình tĩnh nói: "Tuy tôi không biết anh với Tư Mộ Hàn có thù hận gì với nhau, nhưng tôi không liên quan gì đến Tư Mộ Hàn, vậy nên anh đừng giết người vô tội."
Cô cũng không tính là nói dối.
Cô và Tư Mộ Hàn lúc này trừ thân phận là vợ cũ, cô dường như không còn liên quan gì đến Tư Mộ Hàn.
Tất nhiên là chỉ giới hạn ở dưới giường.
"Yên tâm, tôi sẽ không giết cô, tôi sẽ không bao giờ giết người vô tội."
Mặc Thâm thản nhiên cười.