Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi video bên trong hiện ra, con người của Nguyễn Thiện Dân đột nhiên co rút lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tĩnh mạch trên mu bàn tay nổi lên.


Bàn tay nặng trĩu trực tiếp đánh vào màn hình máy tính.


Những cảnh quay trong video đã khiến ông ta suy sụp, khiến ông ta tức giận, nhưng cũng khiến ông ta tan nát cõi lòng.


Ông ta ném máy tính xuống đất, lấy tay ôm đầu và hét lên trong đau đớn: "Aaa."



"Xin lỗi, Uyển Nhi..."


"Xin lỗi xin lỗi..."


Việc làm sai trái của hai mươi năm trước lại trở thành cơn ác mộng trong cuộc đời ông ta.


Ông ta không nên để bà ấy lại một mình, ông ta không nên...


Chính ông ta là người góp phần gây ra mọi bi kịch, và ông ta là người gián tiếp gây ra bất hạnh cho bà ấy.


Nước mắt chảy dài trên má, Nguyễn Thiên Dân dựa vào bức tường của phòng làm việc, làm gì còn bộ dạng của một vị chủ tịch.




Tư Mộ Hàn yêu cầu Quan Diên mang mẫu tóc của Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Thiên Dân đến bệnh viện An Khang, đồng thời yêu cầu Tống Thanh Lam tìm một bác sĩ đáng tin cậy để kiểm tra quan hệ cha con.


Sau khi rời khỏi nhà họ Nguyễn, Nguyễn Tri Hạ không trực tiếp đến trường hay quay lại Để Uyển mà bảo Tư Mộ Hàn đưa cô đến nghĩa trang Hàng thành.


Khi cô đến ngôi mộ của mẹ mình và nhìn người phụ nữ giống cô trong bức ảnh trên bia mộ, đôi mắt của Nguyễn Tri Hạ đỏ bừng.


Cô ngồi xổm xuống, tay run run chạm vào khuôn mặt nhân hậu của người phụ nữ trong bức ảnh.


"Mẹ, Hạ Hạ tới gặp mẹ đây."


Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhớ lại những gì mẹ cô đã nói với cô vào năm mẹ qua đời.


Mẹ cô nói: "Hạ Hạ, dù tương lai có xảy ra chuyện gì, con vẫn là Hạ Hạ mà mẹ yêu nhất, đừng tự trách bản thân và cũng đừng coi thường bản thân, được không?”


Bây giờ nghĩ lại, lời của mẹ hình như có ẩn ý gì đó, có phải bà đã sớm đoán sẽ có một ngày mọi chuyện được phơi bày ra ánh sáng, thân thế thực sự của cô sẽ được phơi bày.


Đó là lý do tại sao bà nói điều này với cô sao?


"Mẹ, lúc đó mẹ sinh con với tâm trạng như thế nào vậy?"


Nếu cô thực sự là con gái của người đã hãm hiếp mẹ cô, vậy bà phải cảm thấy đau đớn như thế nào khi mang thai có chứ?


Sự xuất hiện của cô luôn nhắc nhở mẹ cô về những gì mà bà đã trải qua.


Mẹ cô phải kiên cường đến mức nào mới có thể sinh ra đứa con của người đã cưỡng hiếp mình chứ!


Cô dường như có thể hiểu tại sao Nguyễn Thiện Dân nhìn cô với đôi mắt bẩn thỉu như vậy.


Vì xuất thân của cô nhắc nhở ông ta rằng ông ta đã bị phụ bạc trong ngày cưới của mình...


Trước mộ vô cùng yên lặng, đương nhiên sẽ không có ai đáp lại lời cô.


Cô cười buồn, đứng dậy, lê đôi chân nặng nhọc rời khỏi nghĩa trang.


D>


Chưa đầy một phút sau khi Nguyễn Tri Hạ rời đi, một người phụ nữ đi đến sau một cái cây lớn ở đằng xa.


Người phụ nữ mặc một chiếc váy đen dài đến mắt cá chân, chân đi giày da đen.


Bà ta đội một chiếc khăn xếp màu đen trên đầu, che kín mặt, chỉ để lộ một đôi mắt.


Cầm một bó hoa giấy trắng trên tay, bà ta đến bia mộ nơi Nguyễn Tri Hạ đã đứng trước đó.


Cúi người đặt bó hoa giấy trắng trong tay trước bia mộ, nhìn di ảnh người phụ nữ trên bia mộ, cười khẩy một tiếng.


"Chị, đã lâu không gặp!"


"Hai mươi năm rồi nhỉ? Con gái của chị đã lớn rồi. Chị nói xem, con gái của chị có nên trả món nợ mà chị mắc nợ không?"


"Haha..."


Người phụ nữ cười lớn, rồi rời khỏi ngôi mộ.


Một làn gió nhẹ thổi qua, thổi bay những bông hoa giấy trắng mà người phụ nữ đã đặt trước mộ, chỉ còn lại bông cúc trắng xinh đẹp.


Ngay khi Nguyễn Tri Hạ quay lại xe, Tư Mộ Hàn đã vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô: "Tay sao lại lạnh như vậy?"


Nguyễn Tri Hạ có chút bơ phờ, lắc đầu: "Không sao."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK