Có thể nói hiện tại trong lòng cô rất ghét tên Mộ Tư kia.
Mộ Tư chết tiệt, kiêu ngạo!
Nhà tư bản ác độc.
Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ!
Hừ! hừ! hừ!
Nguyễn Tri Hạ hung hăng chọc cây bút trong tay xuống cuốn sách, như thể cuốn sách là chính Mộ Tư nên cô muốn chọc anh ta nát ra.
Buổi tối.
Trong câu lạc bộ.
Lãnh Thiếu Khiểm nhìn về phía góc tường, Tư Mộ Hàn đang cầm bình rượu, không ngừng rớt rượu tự uống khiến mắt của anh ấy như sắp rớt ra.
Anh ấy vươn tay cầm lấy chai rượu từ tay Tư Mộ Hàn, khuyên nhủ: "Mẹ nó, anh Ba, uống rượu cũng không cần uống như vậy chứ!"
"Anh muốn vào bệnh viện à?"
"Đưa cho anh!"
Tư Mộ Hàn đẩy Lãnh Thiếu Khiểm ra và tiếp tục uống.
Chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ nhỏ bé quỳ trên mặt đất, kìm nén nước mắt, anh liền hận không thể giết chết chính mình.
Đó là người phụ nữ của anh.
Sao anh có thể đối xử với cô như vậy?
Nhưng khi nghĩ đến việc cô làm việc chăm chỉ vẽ bản thảo để thiết kế quần áo cho những người đàn ông khác.
Nhưng nghĩ đến chỉ vì anh thiện ý đến cắt ngang công việc của cô, muốn ôm cô về ngủ, thế mà cô muốn ngủ riêng với anh khiến anh rất ghen tị.
Vì thiết kế cho một người đàn ông lạ mà cô lại muốn phân phòng ngủ với anh!
Hơn nữa anh còn chưa được mặc quần áo do cô tự thiết kế:
Tại sao cô lại thiết kế cho những người đàn ông khác trước?
Ngay cả khi người đàn ông đó là chính anh!
Nhưng lúc này đối với cô mà nói, thân phận Mộ Tư của anh chỉ là một người dưng, một người xa lạ với cô.
Anh vô cùng ghen tị, ghen tị với việc cô vẽ quần áo cho những “người đàn ông” khác chăm chỉ như vậy!
Còn tức giận vì cô thế mà lại vì thiết kế quần áo cho người đàn ông" khác mà đòi ngủ riêng với anh.
Tư Mộ Hàn tiếp tục uống rượu, cố gắng làm tê liệt dây thần kinh của mình bằng rượu.
Anh một tay ôm ngực, cảm thấy khó chịu.
Trái tim của người phụ nữ nhỏ bé bị tổn thương nhưng anh lại đau.
Anh thậm chí còn không có đủ can đảm để quay về đổi mặt với người phụ nữ nhỏ bé của
mình.
Anh sợ nhìn thấy cô khóc dưới chăn.
Lãnh Thiếu Khiêm bị đẩy sang một bên cũng không tiếp tục ngăn cản anh nữa.
Chỉ nhìn Tư Mộ Hàn uống rượu điên cuồng như muốn giết chết chính mình.
Lông mày anh ấy cau lại hơn bao giờ hết.
Rốt cuộc là làm sao vậy?
Từ sáng nay anh Ba đã tạo ra khí lạnh cho cả công ty, bây giờ còn muốn uống say.
Thế giới này thật điên rồ.
Khoảng hơn sáu tháng trở lại đây, vì điều trị nên anh Ba hầu như không hề đụng đến rượu bia, thậm chí hút thuốc lá.
Nhưng từ khi kết hôn với cô gái nhà họ Nguyễn đó, anh ba của anh ấy không chỉ hút thuốc mà bây giờ còn uống rất nhiều rượu!
Người phụ nữ đó thật độc ác!
Anh Ba của anh ấy đang sống khỏe mạnh lại bị cô ta biến thành như vậy.
Lãnh Thiếu Khiểm chưa gặp Nguyễn Tri Hạ nhưng rất không hài lòng với cô.
Chiến tranh lạnh kéo dài nửa tháng.
Nguyễn Tri Hạ chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như hôm nay.
Việc bị Mộ Tư làm nhục ban ngày hiện lên một cách sinh động trong đầu cố.
Cô nhớ Tư Mộ Hàn và muốn anh ôm cô vào lòng.
Nguyễn Tri Hạ đang ngồi trên giường trong phòng ngủ, đêm nay cô không đến phòng khách.
Nghĩ chờ Tư Mộ Hàn trở lại sẽ giải thích với anh.
Nhưng cô đợi mãi, đã mười giờ nhưng cũng không thấy anh về.
Cô có chút băn khoăn lo lắng.
Ở với Tư Mộ Hàn lâu như vậy, chưa bao giờ thấy anh về nhà muộn như thế này.
Ngay cả trong nửa tháng chiến tranh lạnh vừa qua, anh cũng không về muộn.
Cô không khỏi nghĩ đến cảnh mình bị thương lúc trước, lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì không.
Cô nhanh chóng đứng dậy vươn tay lấy điện thoại di động trên bàn đầu giường, gọi cho Tư Mộ Hàn.