Tư Mộ Hàn kéo cô vào lòng anh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và hỏi: "Tại sao em lại nhìn
chằm chằm anh?"
Cô có biết rằng khi cô nhìn anh như vậy, anh sẽ không thể kìm lòng mà muốn ăn thịt cô không.
"Bởi vì anh đẹp!"
Nguyễn Tri Hạ cười nói.
"Anh như vậy cũng đẹp sao?"
Tư Mộ Hàn chỉ vào mặt mình.
"Rất đẹp."
Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra vuốt ve nửa khuôn mặt dữ tợn của Tư Mộ Hàn, chậm rãi nói: "Ở trong mắt em, bất kể anh như thế nào cũng đều rất đẹp"
Dù anh có bao nhiêu khuyết điểm, anh vẫn là người đàn ông của cô.
Cô sẽ không khinh thường anh, huống gì là thấy anh xấu xí.
Trong trái tim cô, anh tốt hơn nhiều so với những người đẹp trai nhưng tâm hồn xấu xí ở ngoài kia.
Một người tốt hay xấu không được đánh giá qua vẻ bề ngoài.
Nó xuất phát từ trái tim.
Mặc dù người đàn ông này có tính khí hung bạo, làm việc tàn nhẫn, nhưng anh vẫn có một trái tim vô cùng mềm mại.
Ít nhất đối với cô là như vậy.
"Em đang nói thật sao?"
Tư Mộ Hàn nhìn cô, tự hỏi liệu cô có thật lòng nghĩ về anh như vậy hay không.
Nguyễn Tri Hạ ôm mặt Tư Mộ Hàn và nói rất chân thành: "Tất nhiên là em nói thật"
Tư Mộ Hàn nói: "Nếu anh tốt như vậy, thì em nên trân trọng anh."
Trên đời này chỉ có một Tư Mộ Hàn, nếu em không trân trọng thì sẽ không có ai đối xử với em tốt hơn anh.
Trong lòng anh nghĩ như vậy.
Nguyễn Tri Hạ nép vào vai Tư Mộ Hàn thở dài nói: "Đương nhiên là em phải trân trọng anh rồi."
Anh đối xử tốt với cô, cô đều thấy hết.
Cô đương nhiên là phải trân trọng anh rồi.
Sau một ngày đêm làm việc gấp rút, phòng làm việc của Nguyễn Tri Hạ đã được hoàn thành.
Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười nhìn vào phòng làm việc của riêng cô.
Cô cũng có phòng làm việc của riêng mình sao?
Thật tốt.
Trong hai mươi ngày tới.
Nguyễn Tri Hạ gấp rút làm trang phục, tạo kiểu, cắt và may mỗi ngày, không hề ngừng tay.
Cô tự tay may tất cả, may từng đường khâu.
Một ngày trước cuộc thi, cuối cùng cô đã hoàn thành bộ quần áo mà cô để dự thi trong cuộc thi này, và cô đặt tên cho nó là "Phồn Tinh".
Sau khi Nguyễn Tri Hạ hoàn thành công việc của mình, cô hào hứng gọi Tư Mộ Hàn đến để đánh giá thành phẩm của mình.
Tư Mộ Hàn được đặc biệt mời đến xem tác phẩm của người VỢ nhỏ khiến anh rất vui.
Anh tự mình quay xe lăn đến phòng làm việc trên tầng hai.
Cửa kính tự động mở ra, anh quay xe lăn vào.
Nhưng bên trong tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì.
Anh khẽ cau mày gọi: "Hạ Hạ?"
"Chờ một chút sẽ xong ngay."
Giọng của Nguyễn Tri Hạ vang lên trong phòng nhưng anh không thể nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé của mình.
Tư Mộ Hàn có một chút tò mò, bắt đầu mong đợi Nguyễn Tri Hạ sẽ làm gì khiến anh ngạc nhiên.
Trong bóng tối truyền đến một giọng nói thì thào, anh không biết người phụ nữ nhỏ của mình đang làm gì mà thần bí như vậy.
Tư Mộ Hàn vừa chống cằm chờ đợi vừa cao hứng.
Khoảng năm phút sau, đèn tường trong phòng làm việc đột nhiên sáng lên.
Tư Mộ Hàn nhướng mắt liếc nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy người phụ nữ nhỏ bé của mình đâu.
Anh hơi cau mày và định hỏi điều gì đó.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một bóng người đập vào mắt anh.
Đồng tử của anh đột nhiên mở to ra vì kinh ngạc.
Anh nghĩ chắc cả đời này anh sẽ không quên được cảnh tượng này.
Người trước mặt mặc bộ trang phục "Phồn Tinh", những ngôi sao nhỏ như ngọc khảm dưới bầu trời đầy sao xanh đen, tỏa sáng lấp lánh.
Đây đâu phải là trang phục bình thường?
Đây là phong cảnh tuyệt đẹp của bầu trời đầy sao vào ban đêm.
Giống như một đêm đầy sao vô cùng mỹ lệ, điểm xuyết những ngôi sao sáng như kim cương, đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.