Sao anh lại không hề nhớ nhung gì cô chứ?
Vừa ra ngoài đã đi cả một ngày.
Cho dù đi làm thì bây giờ trời đã tối rồi.
Cũng phải về nhà mới đúng chứ.
Hơn nữa, tại sao lại tắt điện thoại?
Cô đã gọi cho anh mấy cuộc rồi.
Nguyễn Tri Hạ rất khó chịu và luôn cảm thấy bất an.
Cô nghĩ thầm, lẽ nào Tư Mộ Hàn đã xảy ra chuyện rồi?
Bằng không đang yên đang lành sao lại tắt máy chứ?
Nguyễn Tri Hạ không thể ngồi yên nữa, cô đi vào phòng quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác len mặc vào rồi vội vã đi xuống lầu.
Khi má Lâm nhìn thấy dáng vẻ của Nguyễn Tri Hạ muốn đi ra ngoài thì không khỏi ngạc nhiên: “Mợ chủ, cố định đi đâu thế?”
Nguyễn Tri Hạ nói: “Tôi đi tìm Tư Mộ Hàn, anh ấy đã tắt điện thoại.”
Má Lâm vội vàng đỡ lấy Nguyễn Tri Hạ, nói: “Mợ chủ, chờ một lát, để má Lâm gọi cho Quan Diêm xem.”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ vậy cũng được, nên cô ấy dừng lại đó chờ má Lâm gọi điện cho Quan Diêm.
Quan Diêm đang ở câu lạc bộ đêm thì nhận được cuộc gọi từ mẹ mình.
Mà cậu chủ của nhà cậu ta lại không biết vì chuyện gì mà phát điên.
Kể từ khi gặp Mộc Quý Bạch vào buổi sáng, tâm trạng của cậu chủ đã không ổn rồi.
Khi ở trong công ty, anh không nói một lời.
Sau khi tan làm, đột nhiên anh nói không muốn về nhà.
Sau đó, họ đến câu lạc bộ đêm này.
Sau khi vào trong, cậu chủ đã uống điên cuồng.
Uống như một kẻ điên.
Khuyên thế nào cũng không được.
Nhìn cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại di động, Quan Diêm bước ra khỏi phòng nghe điện thoại.
"A lô, me à?"
“Tiểu Diêm, cậu chủ đầu? Mợ chủ đang tìm cậu ấy, cậu chủ đầu?”
Mả Lâm hỏi qua điện thoại.
Quan Diêm nói: “Mẹ, cậu chủ đang uống rượu ở câu lạc bộ. Mẹ bảo mợ chủ đừng đợi nữa, lát nữa con sẽ đưa cậu chủ về.”
Điện thoại di động của má Lâm mở loa ngoài, vì vậy khi Quan Diêm nói lời này, đương nhiên Nguyễn Tri Hạ đã nghe thấy.
Nguyễn Tri Hạ hỏi ngay: “Hai người đang ở câu lạc bộ nào?”
Quan Diêm không ngờ rằng Nguyễn Tri Hạ cũng ở đó, vì vậy anh ta đã sững sờ và do dự một lúc lâu trước khi nói tên câu lạc bộ nơi họ đang ở.
Nguyễn Tri Hạ lập tức yêu cầu mà Lâm sắp xếp tài xế cho cô, cô muốn đến câu lạc bộ để đón Tư Mộ Hàn.
Cô phải hỏi cho rõ, tại sao không ở nhà ôm cô vợ xinh đẹp mà lại chạy đi uống say mèm như thế?
Anh muốn chết hay sao?
Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ càng tức giận.
Anh đã khiến cô bước đi không nổi rồi lại tự mình chạy đến câu lạc bộ phóng túng ư?
Nguyễn Tri Hạ thực sự rất tức giận!
Khoảng hai mươi phút sau, Quan Diêm nhận được một cuộc gọi từ Nguyễn Tri Hạ.
Nói rằng cô đã đến trước của câu lạc bộ, nhưng không thể tìm thấy phòng của họ, yêu cầu anh ta ra đón cô.
Quan Diêm nhìn Tư Mộ Hàn vẫn đang nốc rượu, thấy anh vẫn uống một cách vô tội vạ, anh ta nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ xong vội vàng đẩy cửa ra đi đón Nguyễn Tri Hạ.
Cậu chủ nhà mình cứ uống thế này thì nhập viện mất.
Vẫn là mau mang cô chủ đến thì hơn.
Lúc Quan Diêm mở cửa ra khỏi phòng không nhìn thấy cửa phòng của gian đổi diện vẫn khép hờ.
Nhìn thấy cậu ta đi rồi, cánh cửa đó bị người khác kéo ra, một người phụ nữa đẩy cửa vào gian phòng của Tư Mộ Hàn, lén la lén lút đi vào trong
Nguyễn Tử Như nhìn Tư Mộ Hàn đang liều mạng nốc rượu, tim đập nhanh cực kì.
Không ngờ cô ta chẳng qua chỉ ra ngoài săn bừa mà cũng gặp Tư Mộ Hàn đang say bét nhè thế này.
Đúng là ông trời cũng giúp cô ta mà!
Đợi cô ta và Tư Mộ Hàn lên giường rồi.
Cô ta không tin Tư Mộ Hàn còn dám không chịu trách nhiệm với cô ta!
Nguyễn Tri Hạ có là gì?
Đợi qua ngày mai rồi, Nguyễn Tri Hạ cô cũng nên nhường chỗ cho cô ta thôi.
Vị trí mợ chủ nhà họ Tư là của cô ta!
Của cô ta!
Tư Mộ Hàn dường như phát giác có người đang tiến gần lại mình,
Đưa mắt nhìn sang.
Trong đôi mắt sâu u uất đó ngập tràn ánh sáng mơ màng.
Nhìn chằm chằm vào cô ta khiến Nguyễn Tử Nhu rung động.
Trời ơi.
Người đàn ông này sao có thể đẹp trai như vậy?
Nghĩ đến việc mình sắp được lên giường với người đẹp trai thế này, Nguyễn Tử Nhu kích động đến nỗi có hơi lo lắng.
Nguyễn Tử Nhu chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tư Mộ Hàn, giang tay đỡ anh vào gian nghỉ của phòng.
Tư Mộ Hàn say không biết gì, càng không biết là ai đang dìu anh.
Liếc nhìn Nguyễn Tử Nhu một hồi phát hiện cô ta không phải Nguyễn Tri Hạ thì lập tức đẩy cô ta ra.