Chồng người ta là con cả của gia đình giàu nhất Hàng Thành, sao có thể không mua nổi khúc vải chứ?
Mặt mũi Tô Văn bỗng trở nên có chút khó coi, nhưng cô ta vẫn không từ bỏ ý định.
"Dù là vậy, nhưng cũng đâu thể chứng minh bộ trang phục này là do cô ta thiết kế: Tôi tận
mắt nhìn thấy trang phục dự thi của Nguyễn Tri Hạ không phải bộ đồ này, trang phục của cô ta rõ ràng đã bị người khác cắt nát..”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, như đang thật sự muốn biết liệu chuyện này có thật hay không.
Nguyễn Tri Hạ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, đúng mực nói: "Đàn chị nói đúng, trang phục của tôi quả thật đã bị người khác cắt nát. Nhưng bộ đó không phải do tôi thiết kế, tôi mua nó chỉ là để đánh lừa người khác thôi. Trang phục mà tôi đang mặc đây mới chính là tác phẩm dự thi của tôi. Chỉ là tôi không ngờ rằng sẽ thật sự có người có ý xấu, muốn phá hư tác phẩm của tôi.
Tôi chỉ là để lại một tay, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Không ngờ đàn chị lại thích chú ý nhất cử nhất động của tôi như vậy. Hay là bộ quần áo bị người ta cắt nát kia của tôi từng qua tay đàn chị?"
Lời nói này của Nguyễn Tri Hạ khiến toàn trường lập tức đưa mắt nhìn về phía Tô Văn.
Không cần nói cũng biết, tất nhiên đó chính là ánh mắt xem thường, tựa như tất cả mọi người đều cho rằng chuyện này đúng là do Tô Văn gây ra vậy.
Tô Văn bị mọi người nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ và khinh bỉ thì cuống quýt giải thích: "Không phải tôi! Là do Nguyễn Tử Nhu làm!
Thật sự không phải tôi làm, tôi chỉ là đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy quần áo của Nguyễn Tri Hạ bị cắt nát nên mới lên tiếng chất vấn cô ta thôi."
Tô Văn có hơi hối hận khi đã ra mặt chất vấn Nguyễn Tri Hạ.
Thật không ngờ tâm tư của Nguyễn Tri Hạ lại sâu như vậy, thế mà lại mua một bộ trang phục khác để đánh lừa mọi người.
Nói cách khác, cô đã sớm đoán được sẽ có người muốn hại mình?
Nghe thấy Tô Văn khai là do Nguyễn Tử Nhu gây ra, Nguyễn Tri Hạ không thấy ngạc nhiên chút nào.
Cô cũng cảm thấy việc này rất giống tác phong của Nguyễn Tử Nhu.
Nhưng cô cảm thấy Tô Văn cũng chẳng tốt lành gì.
Nếu cô ta nhìn thấy trang phục của cô bị cắt nát, ắt cũng đã chứng kiến cảnh Nguyễn Tử Nhu nhốt cô trong phòng vệ sinh.
Cô ta biết rất rõ cô đang bị nhốt bên trong.
Nhưng cô ta lại chọn cách bàng quan.
Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười châm chọc.
Đúng là lòng người mà.
Khi Nguyễn Tử Nhu đứng dưới sân khấu nghe thấy lời Tô Văn nói, cả người ngạc nhiên không ngớt, như thể không ngờ rằng tất cả hành vi của mình đều bị Tô Văn nhìn thấy.
Hơn nữa bây giờ Tô Văn còn đứng trước mặt toàn thể giáo viên và sinh viên trong trường nói ra tất cả.
Hai mắt Nguyễn Tử Nhu lập tức đỏ lên, cô ta đứng dậy, nhìn thẳng vào Tô Văn, trưng bộ dạng như là người bị hại ra: "Đàn chị Tô, sao đàn chị lại đổ oan cho tôi?"
"Tri Hạ là chị của tôi, sao tôi phải làm chuyện như vậy chứ? Ngược lại là chị, trước thì nghi ngờ chị tôi ăn cắp, sau đó là đứng lên chất vấn, bây giờ còn muốn đổ oan tôi."
"Rốt cuộc chị có ý gì vậy?"
Nguyễn Tử Nhu tiếp tục giả vờ làm người bị hại, công khai lên án: "Có phải trong cuộc thi lần trước, chị của tôi thắng chị nên chị mới ghi hận trong lòng, lần này cố tình phá hư trang phục dự thi của chị tôi, đúng không?"
"Đàn chị Tô, làm người không thể như vậy đâu, chuyện mình làm sao có thể đổ hết lên đầu tôi chứ?"
Nguyễn Tử Nha nói xong, lập tức lệ tuôn như mưa, cơ thể nhỏ nhắn khẽ run run, trông rất là uất ức.
Những người vốn còn đang hoài nghi Nguyễn Tử Nhu lập tức dồn mắt về lại trên người Tô Văn.
Toàn trường bắt đầu xì xào bàn tán.
"Trời ơi, không thể tin nổi Tô Văn là loại người như vậy? Thế mà lại cố tình phá hủy tác phẩm của đối thủ."
"Sau khi bại lộ còn định vu oan cho người khác, hơi bị quá đáng rồi đó."
"Trông cô ta thanh cao, nho nhã là thế, không ngờ sau lưng lại là kiểu người như vậy?"
"Uống cho cái danh xuất thân từ danh môn thế gia của cô ta. Lòng độ lượng có chút éc, không chịu thua được thì đừng tới tham gia thi đấu chứ?"