Hơn nữa, nghe đồn sang năm, văn phòng của Hoa Khê cũng sẽ dọn tới tòa cao ốc này. Từ đây, có thể thấy tòa nhà này thơm ngon cỡ nào.
Tư Mộ Hàn dẫn Nguyễn Tri Hạ lên lầu hai, bước vào một nhà hàng có phong cách khá đặc sắc.
Diện tích nhà hàng không lớn, chỉ khoảng mấy chục mét vuông, bên ngoài kê khoảng mười bộ bàn ghế cực kỳ kỳ lạ, không cái nào giống cái nào.
Trông vừa cổ quái lại vừa bí ẩn, dễ dàng gợi lòng tò mò của người khác.
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn dẫn theo một người phụ nữ xa lạ tiến vào, Giản, ông chủ của nhà hàng bước ra khỏi quầy tính tiền, kinh ngạc thốt lên một câu: “Ôi chao, nghe nói cậu Hàn cưới được một cô vợ nhỏ xinh đẹp mỹ miều, xem ra không phải là giả rồi. Sao hôm nay lại có thời gian rảnh dẫn cô vợ nhỏ tới chỗ tối thế?"
Hình như Giản rất thân với Tư Mộ Hàn, giọng điệu nồng nặc ý trêu ghẹo, hơn nữa không có chút xấu hổ nào.
Nguyễn Tri Hạ quan sát người đàn ông chừng ba mươi tuổi trước mặt, trong mắt chợt hiện vẻ kinh ngạc và bất ngờ.
Dung mạo của ông chủ nhà hàng khá dịu dàng, thanh tú, làn da trắng nõn, đường nét khuôn mặt khá góc cạnh, tựa như con lại.
Điều khiến Nguyễn Tri Hạ thảng thốt đó là trên mặt anh ta có nốt ruồi đẹp đến nao lòng, khiến người khác hít thở không thông. Nó nằm ngay dưới mắt trái của anh ta, tinh xảo đến mê người.
Hơn nữa, con người của anh ta có màu hổ phách, trông rất diễm lệ.
Cô chợt nhớ tới một câu thành ngữ: hoạt sắc sinh hương.
Quả nhiên, người mà Tư Mộ Hàn quen biết không một ai là vật trong ao.
Tư Mộ Hàn không thèm để ý tới câu trêu ghẹo của Giản, cũng không tỏ ra bực bội, anh chỉ lạnh lùng trả lời: "Như cũ, dọn thức ăn lên đi."
Giản nghiến răng, trồng bộ dạng có hơi đau lòng: "Cậu đúng là biết ăn."
Nguyễn Tri Hạ không hiểu gì, nhưng cũng chỉ im lặng không nói.
Cô khéo léo đứng nép một bên, yên lặng lắng nghe cuộc chuyện trò giữa Tư Mộ Hàn và ông chủ, cái hiểu cái không.
Giản mau chóng rời đi, sau đó nhân viên phục vụ tiến tới, dẫn Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đến chỗ ngồi.
"Tư Mộ Hàn, anh quen thân với ông chủ nhà hàng lắm hả."
Nguyễn Tri Hạ nhàm chán chống cằm, thỉnh thoảng băng tách trà trong tay lên, nhấp môi một chút.
"Ừ, một người bạn cũ."
Tư Mộ Hàn thẳng thắn thừa nhận, dường như ngay từ đầu đã không có ý định giấu giếm.
Nguyễn Tri Hạ cũng không biết nên nói cái gì mới phải, bầu không khí bỗng trở nên im lặng.
Không hiểu sao, trong lòng Nguyễn Tri Hạ có hơi mất mát.
Bình thường nhìn thì ngọt ngào lắm, nhưng nghĩ kỹ lại, thật ra cô chẳng biết gì về Tư Mộ Hàn, hoàn toàn không biết gì cả. Cô không biết bạn bè của anh là ai, sở thích của anh là gì, anh thích món ăn nào...
Tất cả những điều đó khiến cô có cảm giác kỳ thật bản thân mình và Tư Mộ Hàn cũng chẳng khác gì những người xa lạ.
Ngoại trừ mỗi ngày cùng nhau ngủ chung trên một chiếc giường lớn, còn lại cô hoàn toàn chẳng biết gì về anh cả.
Nhưng anh lại hiểu rõ cô như như lòng bàn tay. Chênh lệch của hai người lớn tựa lòng sông với mặt biển, điều này khiến cô vô cùng mất mát.
Tư Mộ Hàn không hiểu Nguyễn Tri Hạ bị sao nữa. Cảm xúc của cô hạ xuống đột ngột khiến anh thấy bất an, không nhịn được mà vươn tay sờ sờ gò má của cô, hỏi: "Đang nghĩ gì đấy?"