Trong chăn, Tư Mộ Hàn nóng đến chảy mồ hôi đầm đìa, cơ thể hừng hực như lửa, Nguyễn Tri Hạ cũng không than lạnh nữa, nhưng cả người vẫn còn hơi lành lạnh, chưa có ấm lên.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bản thân như chìm sâu trong biển băng, nước biển lạnh thấu xương khiến tay chân cô cứng đờ, máu trong người như cũng ngừng chảy, toàn thân lạnh lẽo vô cùng.
Cô cố gắng hết sức bơi lên phía trên, hy vọng có thể nắm lấy được chút tia sáng ấm áp. Cuối cùng cô cũng thoát khỏi biển rộng, ôm được chút ánh rạng đông.
LA
Ấm quá, nhiệt độ nơi lòng bàn tay thật sự rất ấm khiến cô không kiềm được nỗi khát khao trong lòng, cô muốn nhiều hơn nữa.
Nhiều hơn nữa...
Sáng sớm hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ bị nguồn nhiệt bên cạnh hun nóng đến tỉnh giấc.
Nhiệt độ nóng bỏng kia như muốn thiêu đốt cả cô vậy, khiến cô không thể không mở mắt, tỉnh giấc khỏi cơn mơ màng.
Vừa tỉnh dậy, đập vào mắt là làn da tráng kiện có lực, mà tay cô vẫn còn đặt tại bờ ngực căng phồng tràn trề sức sống của người đàn ông trước mặt.
Cô vô thức sờ soạng một chút, cứng như đá, xem chừng rắn chắc và mạnh mẽ lắm. Sau đó tự thấy kinh hãi vì hành động của mình, Nguyễn Tri Hạ vội vàng lăn nhanh ra khỏi vòng tay của Tư Mộ Hàn.
Kết quả, cô phát hiện trên người mình ngoại trừ quần đùi ngắn cũn cỡn thì không còn bất cứ mảnh vải nào nữa.
Cô hoảng loạn hét lên.
"A!"
Sao cô lại không mặc quần áo.
Còn nữa, tại sao cô lại nằm trong lòng tên khốn kiếp kia chứ.
Cô quay đầu liếc Tư Mộ Hàn, anh cũng giống như cô, cả người chỉ có độc một chiếc quần đùi, gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng như mặt trời.
Nóng!
Đầu óc bắt đầu nghĩ tới vài thứ linh tinh rồi.
Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao cô lại không mặc quần áo, hơn nữa còn nằm chung trên một chiếc giường với người đàn ông này?
Chẳng lẽ tối hôm qua... bọn họ... ?
Nhưng cô lại không cảm thấy khó chịu ở đâu cả, chắc là không có gì xảy ra đâu nhỉ?
Cô siết chặt tấm chăn, dùng nó che đi cơ thể của mình, lại quên không che luôn cho Tư Mộ Hàn, và chuyện gì tới sẽ tới, Nguyễn Tri Hạ xấu hổ hét lên.
Nhưng dù cô ồn ào đến vậy, Tư Mộ Hàn vẫn một mực nằm yên trên giường, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại, hình như chẳng bị cô làm phiền gì cả.
Nguyễn Tri Hạ dần nhận ra có gì đó không đúng.