Nhưng mà tớ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì nó đã cứ thế mất đi rồi, có phải là nó đang trách tớ không?”
La An An rơi nước mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, thật sự khiến cho người ta đau lòng.
Nguyễn Tri Hạ khẽ thở dài một hơi.
Cô gái An An ngốc nghếch này.
Sao có thể bởi vì chuyện này được chứ.
Giơ tay xoa đầu An An, Nguyễn Tri Hạ đau lòng nói: “An An à, cậu đừng khóc nữa. Nghe các cụ nói sinh non phải giữ gìn kỹ càng, cậu cứ nghỉ ngơi dưỡng sức cho khỏe đi.”
“Còn về đứa bé thì... An An, cậu có từng suy nghĩ, nếu như nó vẫn còn thì cậu sẽ phải làm thế nào không?”
“Cậu muốn sinh nó ra sao?
“An An, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, mất đi đứa bé chứng tỏ hai người không có duyên với nhau.”
Thật ra thì cô cảm thấy, đối với An An mà nói mất đi đứa bé chưa chắc đã là chuyện xấu.
Phải biết rằng sinh một đứa con đồng nghĩa với việc phải gách trên vai một trách nhiệm.
Nếu như để đứa bé đến với thế giới này mà không chịu trách nhiệm, không thể cho nó có được một gia đình hạnh phúc.
Đối với đứa bé mà nói, như vậy há không phải chính là một loại tổn thương hay sao?
Tình hình của An An và Đường Ngọc, có con với nhau cũng chưa chắc đã hạnh phúc.
Trước chưa nói tới chuyện An An không thích Đường Ngọc, chỉ nói tới mối quan hệ dây dưa lằng nhằng lộn xộn của Đường Ngọc và An An, sau này cho dù có ở bên nhau chỉ e là cũng sẽ gặp nhiều trắc trở.
La An An đương nhiên cũng biết được mất đi đứa con đối với mình ngược lại cũng nhẹ nhàng hơn.
Chỉ là dù sao cũng là đứa con đầu lòng của mình.
Cứ mất đi như thế sao cô ấy có thể không đau lòng cho được?
Trong lúc hai người đang nói chuyện.
Đường Ngọc chợt mở toang cửa phòng bệnh, lao vào bên trong với vẻ vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy La An An nằm trên giường bệnh, tay Đường Ngọc run lẩy bẩy.
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, giận dữ không kìm được trợn mắt nhìn Là An An giống như cô ấy đã làm chuyện độc ác tày trời.
“La An An, cô giỏi lắm.”
Đường Ngọc lên tiếng không đầu không đuôi.
La An An và Nguyễn Tri Hạ cũng nhìn Đường Ngọc với vẻ vô cùng khó hiểu, không biết rốt cuộc lời này của anh ta có ý nghĩa gì.
Không đợi hai người hỏi kỹ, chỉ thấy Đường Ngọc đã nổi trận lôi đình lao về phía La An An kéo cô ấy lại, trợn trừng đôi mắt với vẻ oán hận, lạnh lùng tức giận nói:
“La An An, cô thật là độc ác, cô đã giết con của tôi. Đứa con đầu tiên của tôi đã bị cô bóp chết như vậy đấy.”
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng muốn giải thích.
Nhưng La An An đã đi trước một bước, mở miệng nói: “Đúng đấy, tôi nhẫn tâm thế đấy, Đường Ngọc anh lần đầu quen biết tôi à?”
“Tôi đã nói từ lâu rồi, tôi không thể nào sinh con cho Đường Ngọc anh đâu.”
“Tôi sẽ mãi mãi không đời nào sinh con cho anh.”
Anh ta là cái thá gì chứ?
Con của cô ấy không còn.
Cô ấy không đau lòng sao?
Dựa vào đâu mà anh ta chỉ trích cô ấy?
Anh ta là quân khốn nạn, biết rõ cô ấy không chịu sinh con cho mình nhưng lại cố tình để cho cô ấy mang thai.
Nếu như không phải là anh ta.
Cô ấy cũng sẽ không mơ hồ đánh mất đi đứa con đầu lòng của mình như thế.
Lời La An An nói giống như thanh kiếm sắc bén đầm phập vào trái tim Đường Ngọc.
Hàng mi của anh ta rung lên kịch liệt.
Đôi mắt đỏ ngầu cứ nhìn cô ấy đăm đăm đầy vẻ căm tức.
Anh ta thở hắt ra nặng nề, trong lồng ngực giống như bị một thứ gì đó chặn lại.
ở lại khiến cho anh ta rất khó chịu.
Đến nỗi khiến anh ta hít thở không thông.
Mười năm điên cuồng mê luyến, anh ta có được điều gì?
Mười năm nặng tình chẳng qua chỉ đổi lại được một câu nói tàn nhẫn như đạo sắc của cô ấy.
Cô ấy không yêu anh ta.
Thậm chí cô ấy còn giết đứa con của bọn họ.
Sao mà cô ấy lại nhẫn tâm thể?
Sao mà cô ấy nỡ lòng làm vậy?
Đường Ngọc cứ lảo đảo như vậy, mất hết ý chí rời khỏi phòng bệnh.