Thân thể Tư Mộ Hàn bỗng cứng đờ, gần như theo bản năng mở miệng nói: "Nói bậy bạ gì đó! Làm sao anh có thể ghét em."
Làm sao anh có thể ghét cô chứ.
"Vậy vì sao anh vẫn không nhìn em?"
"Lại còn.."
Cô không muốn nói quả rõ ràng, cũng không khiến mình quá quẫn bách.
Tư Mộ Hàn đặt cô ngồi trên giường, sau đó vùi đầu làm tổ trên vai cô.
Trong lòng tràn lan thứ cảm giác vô lực.
Anh biết nói thế nào?
Xét cho cùng cũng không thể nói bởi vì anh sợ nhìn thấy mặt cô, sẽ phát hiện hai người có nét giống nhau chứ?
Sau đó lại không dám chạm vào cô?
Anh ích kỷ.
Mặc dù Mộc Quý Bạch đã đưa ra báo cáo kết quả giám định DNA, nhưng anh vẫn không muốn thừa nhận sự thật rằng có lẽ bọn họ chính là anh em họ.
Chuyện này bất luận là đối với cô, hay đối với anh, đều là vết thương trí mạng.
Tư Mộ Hàn ru rú tại hõm vai Nguyễn Tri Hạ, giọng nói trầm thấp mà khêu gợi: “Hạ Hạ, anh yêu em."
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Mộ Hàn nghiêm túc nói yêu cô như vậy.
Lại còn dùng giọng nói bất lực mà nói.
Trong đôi mắt Nguyễn Tri Hạ thoáng chốc nổi lên hơi nước, cô ôm lấy anh, khóc nói: "Tư Mộ Hàn, anh bị sao thế?"
Cô biết.
Anh nhất định đã xảy ra chuyện nào đó.
Nếu không anh đã không vô duyên vô cớ đi uống say.
"Hạ Hạ, anh yêu em."
Tư Mộ Hàn không nói gì khác, chỉ lặp đi lặp lại ba chữ anh yêu em.
Rõ là ba chữ rất ngọt ngào.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại nghe ra sự bất lực cùng bất an trong giọng nói của Tư Mộ Hàn.
"Tư Mộ Hàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói cho em biết được không?"
Nguyễn Tri Hạ lo sợ cọ đầu vào đầu anh, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Vì sao phải dùng giọng điệu khiến người ta bất an ấy để nói với em rằng anh yêu em.
Vì sao cô lại cảm nhận thấy sự đau khổ, vùng vẫy trong thâm tâm anh.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Tri Hạ còn muốn hỏi thêm gì đó.
Nhưng người đàn ông không muốn nói, trực tiếp giơ tay chăn kéo, đắp cho hai người.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó, không còn tiếng động nào nữa, giống như bị người ta chặn miệng mất rồi.
Nhất thời, trong phòng, ngoài một vài tiếng xột xoạt thi thoảng truyền đến thì không còn tiếng nào khác.
Không biết đã qua bao lâu.
Nguyễn Tri Hạ mệt đến mức buồn ngủ.
Cô lười biếng giống hệt chú mèo con, nằm úp sấp trên ngực người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn gửi lên hõm vai người đàn ông, đôi má hồng hồng, vô cùng đáng yêu, vô cùng mê người.
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ trong lòng, không hề buồn ngủ.
Gương mặt có điềm tĩnh, xinh đẹp động lòng người, miệng nhỏ bĩu ra, cực kì đáng yêu mê người.
Anh vươn tay, đầu ngón tay thon dài quyến luyến dịu dàng vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ.
Hạ Hạ, nếu chúng ta thật sự là anh em họ, chúng ta phải làm sao đây?
Tư Mộ Hàn nhếch khóe môi mặn chát, khẽ nhổ một cộng tác của cô.
Sau đó nhẹ nhàng rút tay ra khỏi cổ cô.
Anh đứng dậy, phủ thêm áo tắm, đi ra khỏi phòng ngủ.
giam nhổ tóc của chú hai tôi, sau đó mang hai sợi tóc này đi xét nghiệm DNA."
"Nhất định phải tiến hành bí mật, tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết."
"Vâng a."
Tuy Quan Diêm cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn thức thời không hỏi kỹ.