Tư Mộ Hàn...”
Nguyễn Tri Hạ vừa đi vừa gọi.
Cô vừa thức dậy đã không nhìn thấy anh, khiến trái tim cô luôn cảm thấy bất an.
vietwriter.vn
Tư Mộ Hàn, Quan Diêm và một người thần bí đang bàn bạc ở trong thư phòng.
Nghe thấy tiếng gọi của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn vô thức đứng dậy, định đi ra ngoài tìm Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng anh còn chưa kịp đứng dậy thì một bóng dáng đã chạy vào thư phòng.
Rồi ôm chầm lấy người thần bí kia ngay.
“Tư Mộ Hàn.”
Nguyễn Tri Hạ ôm chầm lấy Tư Mộ Hàn, hoàn toàn không phát hiện ra bên trong vẫn còn người khác.
Nguyễn Tri Hạ vùi đầu vào ngực người đàn ông, rất bất an hỏi.
vietwriter.vn
Hình như Tư Mộ Hàn nhận ra điều gì đó nên siết chặt nắm đấm.
Anh lên tiếng gọi: “Hạ Hạ.”
Quan Diêm thấy mợ chủ ôm ấp người đàn ông khác ngay trước mặt cậu chủ nhà mình thì sắc mặt phải nói là cực kỳ khiếp sợ.
Cậu ta vô thức nhìn về phía Tư Mộ Hàn, chỉ thấy lúc này trên gương mặt cực kỳ điển trai của anh đang ẩn chứa ý lạnh như sóng thần ngút trời.
Trong lòng Quan Diêm thầm chửi thề, vội dời mắt đi, trong đầu đã có suy nghĩ muốn lén lút chuồn đi rồi.
“Hả?”
Sao cô cứ cảm thấy giọng nói của anh không giống như đang truyền tới từ trên đỉnh đầu, mà là...
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy người mình đang ôm cũng không đúng cho lắm.
Hoàn toàn không có cảm giác quen thuộc như lúc cô ôm Tư Mộ Hàn ngày thường.
Có theo bản năng rời khỏi ngực người đàn ông.
Rồi di chuyển tầm mắt.
Hình như cô bỗng nhìn thấy một chuyện mà mình khó bề tưởng tượng nên sợ đến mức vội lùi về sau mấy bước.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn' ở trước mặt mình, rồi lại nhìn Tư Mộ Hàn đang ngồi ở trên bàn sách, vẻ mặt nhất thời mơ màng.
Cô hoa mắt rồi ư?
Tại sao cô lại nhìn thấy hai Tư Mộ Hàn giống y hệt nhau thế này?
Mặt dù Tư Mộ Hàn không nhìn thấy gì, nhưng anh vẫn có thể đoán ra chắc chắn Nguyễn Tri Hạ đã nhìn thấy thế thân của anh, nên không khỏi vươn tay, nói với cô: “Hạ Hạ, em tới đây.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn ở trước mặt mình trước, rồi phát hiện ra đôi mắt hẹp dài của Tư Mộ Hàn này rất sáng sủa.
Hơn nữa cảm giác mà anh ta mang đến cho cô rất xa lạ.
Nguyễn Tri Hạ lại nhìn Tư Mộ Hàn ở trước bàn sách đang vươn tay về phía cô kia, đôi mắt đó giống như biển chết đó hoàn toàn tĩnh lặng, giống như đang nhìn thấy cô, nhưng cũng giống như không nhìn thấy cô.
Cô nhanh chóng nhận ra người nào mới là người đàn ông của cô.
Cô vội vàng nhấc chân đi về phía Tư Mộ Hàn thật.
Nguyễn Tri Hạ đi tới bên cạnh anh, rồi nắm chặt lấy tay anh, nhìn người đàn ông giống y hệt anh kia, khó hiểu hỏi: “Tư Mộ Hàn, rốt cuộc chuyện này là sao thế?”
Tại sao lại có một người giống y hệt anh vậy?
Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ ngồi lên đùi mình, rồi ôm chặt lấy cô nói: “Hạ Hạ, đó là bóng dáng của anh, là thế thân mà anh đã đào tạo từ nhỏ”
Nguyễn Tri Ha ngạc nhiên há hốc mồm: “Tư Mộ Hàn, thế thân của anh rất giống anh đó?”
Chẳng phải chỉ có trong phim mới có tình tiết thế thân giống mình y hệt thôi sao?
Tại sao cô lại cảm thấy cuộc sống của mình không cùng một thời đại với Tư Mộ Hàn vậy?
Tư Mộ Hàn giải thích: “Đó là mặt nạ da người.”
Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên nhìn thế thân kia, chỉ cảm thấy người đó giống y như thật, không ngờ lại là mặt nạ da người.
Cô lại bị chấn động nặng nề lần nữa.
“Tại sao đang yên đang lành anh lại sử dụng thế thân?”
Cuối cùng Nguyễn Tri Hạ cũng tìm lại trọng điểm.
Tư Mộ Hàn vuốt tóc cô, hơi yếu ớt nói: “Hạ Hạ, thời gian của anh không còn nhiều nữa.”