"Vậy em nói thử xem, em chưa từng thấy qua thân thể người khác, vậy sao biết thân thể của anh tạm được?"
Nguyễn Tri Hạ lè lưỡi: “Người ta lừa anh. Dáng người anh là tốt nhất."
So với những người mẫu nam trên tivi còn tốt hơn.
Cô thầm bổ sung một câu trong lòng.
"Vậy sao?"
Tư Mộ Hàn đứng thẳng người, không ép hỏi cô nữa.
Nhưng dáng vẻ lại không giống như đã tin cô.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy, sợ Tư Mộ Hàn cảm thấy cô là người phụ nữ trăng hoa, còn xem qua thân thể của những người đàn ông khác.
Cô đứng dậy, từ phía sau lưng ôm lấy eo người đàn ông, mặt cọ vào lưng người đàn ông nói:
"Em thật sự không nhìn qua thân thể của người đàn ông khác, em chỉ từng thấy trên TV
thôi."
Cô sốt ruột giải thích không khỏi khiến khóe miệng Tư Mộ Hàn nhếch lên.
Anh xoay người, hai tay nắm đầu vai trơn bóng của người phụ nữ, nói: “Cô nhóc ngốc, anh không giận."
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, bĩu môi, đáy mắt như có sương mù, rất xinh đẹp: “Nhưng anh không tin em."
"Anh không phải không tin em."
Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ giải thích.
Anh chỉ muốn trêu cô chút thôi.
Sao cô nhóc kia lại không nhìn ra chứ?
"Thật sao?"
"Thật."
"Em không có. Đời này, em chỉ thật sự nhìn một người đàn ông thôi."
Nguyễn Tri Hạ lại ôm anh, vẫn cố chấp giải thích.
Tư Mộ Hàn lại sắp phát điên rồi.
Bởi vì khăn tắm khoát trên người Nguyễn Tri Hạ bỗng nhiên rơi xuống.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn bại lộ trước mặt Tư Mộ Hàn, da thịt trơn mượt như gốm sử, trong trắng có hồng, giống một quả táo ngon miệng chờ người ta ngắt lấy.
Trái cổ Tư Mộ Hàn lăn vài vòng, gian nan đẩy Nguyễn Tri Hạ ra: “Hạ Hạ, em quẩn lại khăn tắm đã."
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu vừa thấy thì a một tiếng, mặt mày nhanh chóng đỏ lên.
Cô vội vàng nắm lấy khăn tắm quấn vào người.
Như vậy còn cảm thấy chưa đủ an toàn, cô dứt khoát nằm xuống, dùng chăn che hết người mình chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
Vẻ mặt quẫn bách nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn, miễn bàn xấu hổ như thế nào.
Tư Mộ Hàn nhìn một loạt hành động của Nguyễn Tri Hạ.
Bất đắc dĩ lắc đầu, tưởng anh không thấy được gì hả?
Còn tưởng thật sao?
Nhưng anh biết cô gái nhà anh da mặt mỏng, không nên đùa nên anh chỉ đành bỏ qua ý nghĩ muốn trêu cô.
"Em đi ngủ trước đi, lát anh gọi em xuống ăn cơm."
"Vâng."
Nguyễn Tri Hạ cũng hơi mệt mỏi.
Bị người đàn ông lăn qua lăn lại mấy giờ, có thể không mệt sao?
Tư Mộ Hàn không nói gì nữa.
Anh mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài.
Sau khi Tư Mộ Hàn rời khỏi đây, Nguyễn Tri Hạ mới nhắm mắt lại mà ngủ.
Nguyễn Tri Hạ vừa ngủ một giấc là ngủ liền đến tối.
Bóng đêm đã phủ xuống.
Nguyễn Tri Hạ không đợi Tư Mộ Hàn gọi, cô đã tự mình dậy trước.
Cô mặc quần áo tử tế rồi xuống giường.
Những chân vừa chạm đất đã mềm nhũn.
Thiếu chút nữa ngã quỵ trên đất.
Nguyễn Tri Hạ tức mắng: "Khốn nạn!"
Sau khi xoa eo một hồi, cảm giác chân không còn nhũn như vậy nữa, cô mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Tư Mộ Hàn một mực ở trong phòng làm việc xử lý công việc, vừa xử lý xong, định đi xem cô gái nhà anh đã tỉnh chưa.
Ai ngờ vừa hay nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đỡ eo.
Tư Mộ Hàn mỉm cười, bước đến bế người phụ nữ lên.
Nguyễn Tri Hạ kinh hô một tiếng, vội vươn tay ôm cổ Tư Mộ Hàn, sợ sẽ bị ngã xuống.
Cô bất mãn mắng: “Anh muốn làm gì thế? Nhanh buông em xuống."
Tư Mộ Hàn dùng chóp mũi cho chóp mũi cô, hỏi: “Em chắc chắn muốn anh thả xuống sao? Em cứ đỡ lưng đi như thế là muốn để cho đám má Lâm biết chúng ta ở trong phòng làm những gì à?"
Nguyễn Tri Hạ nhất thời sửng sốt.
Đại khái mất vài giây mới lấy lại tinh thần.
Trên mặt cô có chút khô nóng, bĩu môi, bất mãn nói: "Thế còn không phải do anh làm hại à"
Tư Mộ Hàn khẽ cười: “Ừm. Đều do anh làm hại, cho nên anh muốn phụ trách việc ôm em xuống lầu."
Nguyễn Tri Hạ dứt khoát nghe lời anh.
Tựa đầu ru rú ở trong hõm vai người đàn ông.
Tư Mộ Hàn thấy vậy, nhếch môi, ôm cô đi vào thang máy.
Sau khi thang máy đến tầng một.
Nữ giúp việc trong đại sảnh nhìn thấy cậu chủ nhà mình ôm cô chủ xuống, nhao nhao mỉm cười, còn cười gì không cần nói cũng biết.