Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đó cô bị anh cưng chiều đến có chút tự kiêu, rõ ràng trước kia cô ở nhà họ Nguyễn còn chịu nhiều ấm ức hơn vậy, nhưng cô vẫn cố nhịn không khóc lấy một lần.


Mà lần này, vốn bị Mộ Tự sỉ nhục, giờ lại bị anh nói lời khó nghe vu oan cho cô.


Sự ấm ức tủi thân của cô không kìm chế được mà trào dâng.


Cô muốn người đàn ông này che chở cho cô, thương tiếc cô, chứ không phải động một tí là hung dữ với cô, lại còn bảo cô cút.



Anh có biết một chữ 'cút của anh, giống như bạn mũi tên cắm xuyên vào tim cô, rất đau rất


đau không.


Anh là người đàn ông của cô.


Nếu như ngay cả anh cũng không đau không thương cô, vậy thì còn ai sẽ thương cô đây?


Cảm nhận được một dòng khí nóng truyền đến từ lồng ngực, tim Tư Mộ Hàn khẽ run rẩy.


Anh tự trách áy náy nâng mặt Nguyễn Tri Hạ từ trong lồng ngực mình lên.


Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc như mưa, anh không thể không thừa nhận, anh đau lòng rồi.




Đời này, anh chẳng sợ gì, chỉ sợ cô khóc.


Anh có chút luống cuống tay chân lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc."


Anh thật đúng là tên khốn nạn mà!


Khiến người phụ nữ của mình khóc thành như vậy, khóc đến mức tim anh cũng sắp nát rồi.


"Đừng khóc mà. Tim anh đau."


Anh thương tiếc cúi đầu, hôn lên từng giọt nước mắt trên khóe mắt người phụ nữ.


Cảm nhận được sự thương tiếc của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ rất không có cốt khí, òa một tiếng, khóc càng to hơn.


Tư Mộ Hàn nhất thời vội đến sứt đầu mẻ trán, vừa dễ vừa lau nước mắt.


"Đừng khóc có được không, là anh khốn nạn, anh không nên chọn cho em khóc, anh không nên nổi giận với em."


Nguyễn Tri Hạ không nói lời nào, cứ nhìn Tư Mộ Hàn như thế, nước mắt như suối ào ào rơi


xuống.


Tư Mộ Hàn thấy vậy, thầm rủa một tiếng, dứt khoát hôn cô, chặn lại cái miệng nhỏ của cô.


Nguyễn Tri Hạ bất chợt bị Tư Mộ Hàn hôn khiến cho ngẩn tò te, cũng đừng khóc.


Cứ ngơ ngác như vậy...


Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ thật sự dừng khóc.


Không khỏi xấu hổ.


Đồng thời trong lòng sinh ra sự đồng cảm, xem ra không việc gì mà một nụ hôn không giải quyết được.


Vốn dĩ anh hôn chỉ vì muốn người phụ nữ dừng khóc.


Nhưng hôn rồi hôn, lại đổi vị.


Một nụ hôn nồng nhiệt dài cả thế kỷ, cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại.


Nguyễn Tri Hạ ghé vào trên người Tư Mộ Hàn, mơ hồ cảm nhận được cái gì đó hơi nhô ra của anh, sắc mặt cô hơi thay đổi, có kinh ngạc nhìn Tư Mộ Hàn: "Anh?"


Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của cô, Tư Mộ Hàn sờ đầu cô, bất đắc dĩ giải thích: "Xin


lỗi. "


Đôi má Nguyễn Tri Hạ đỏ rực, ánh mắt nhìn người đàn ông, mang theo cảm giác thẹn quá hóa giận: "Ai thèm quản cái này của anh chứ!"


Tư Mộ Hàn nhìn vẻ mặt thẹn quá thành giận của người phụ nữ, chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu.


Có điều...


Anh có chút không nhịn được.


"Hạ Hạ, nếu em còn không xuống, anh sẽ thật sự không nhịn được đó." Anh chỉ chỉ về phía cửa phòng tắm, nói với cô.


Nguyễn Tri Hạ xem như đã hiểu ý anh, nhất thời mặt càng đỏ hơn, vội vàng xoay người lăn xuống một góc trồng trên giường.


Sau đó dùng chăn cuộn mình lại.


Đôi má nóng đến dọa người.


Cũng không biết là do bị chọc tức, hay là do xấu hổ nữa.


Tư Mộ Hàn thấp giọng cười, chống tay đứng dậy, ngồi vào trên xe lăn, sau đó xoay xoay xe lăn vào phòng tắm.


Tiếng nước róc rách chảy truyền đến từ trong phòng tắm, mặt mày Nguyễn Tri Hạ nóng ran.


Thật sự là xấu hổ chết đi được.


Thừa dịp người đàn ông đến phòng tắm, Nguyễn Tri Hạ xốc chắn, chạy trối chết ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK