Tư Mộ Hàn sẽ không coi tất cả những người đàn ông bên cạnh cô thành kẻ thù chứ?
Tư Mộ Hàn như nhìn thấu suy nghĩ của cô, không khỏi lườm cô một cái, nói: “Anh hay ghen, nhưng điều anh nói là thật, cậu út của em thích em, là cái loại thích của anh với em ấy.”
Nguyễn Tri Hạ: “...”
Cô vẫn không tin...
Chuyện này quá hoang đường, cậu út là cậu của cô đó, làm sao có thể thích cô như đàn ông thích phụ nữ được
Tư Mộ Hàn cũng đã liệu sẵn rằng cô sẽ không tin mình.
Vì đề phòng Mộc Quý Bạch tiếp tục dụ dỗ người phụ nữ của mình, đêm nay anh phải nói cho rõ ràng.
"Hạ Hạ, Mộc Quý Bạch không phải cậu ruột của em, anh ta được ông bà
ngoại em nhận nuôi.”
Nguyễn Tri Hạ nghe thế, lại càng kinh ngạc há miệng thở dốc: “Không thể nào.”
Sao cô không biết việc này?
Tư Mộ Hàn kể lại tất tần tật chuyện Mộc Quý Bạch được nhận nuôi thế nào cho Nguyễn Tri Hạ biết.
Nguyễn Tri Hạ nghe xong, chỉ cảm thấy như lọt vào trong sương mù, nhưng cô đã hiểu, cậu út là được mẹ cô nhặt ở trong đống tuyết về, sau đó xin ông bà ngoại nhận nuôi.
Bởi vì năm đó bà ngoại quả thật đã mang thai, chẳng qua sau đó đứa bé bị sảy, cho nên rất nhiều người bao gồm cả cô đều cho rằng cậu út là do bà ngoại sinh.
Nhà bà ngoại lại không công bố chuyện cậu út không phải là con ruột.
Cho nên cô không biết cũng là chuyện bình thường.
Có điều cô vẫn cảm thấy chuyện Tư Mộ Hàn nói cậu út thích có gì đó, là chuyện khó mà tưởng tượng nổi.
Cậu út hơn cô những mười tuổi đó.
Làm sao có thể thích cô đây.
Nhất định là ham muốn độc chiếm của Tư Mộ Hàn lại tái phát.
Mượn cơ hội này khiến cô và cậu út bất hòa.
Nhưng cô cũng thức thời không vạch trần lời nói dối sơ sài của người đàn ông.
Anh nói phải thì cứ cho là phải đi.
Cùng lắm thì cô chú ý chút, bớt qua lại gặp riêng với cậu út là được, đỡ cho anh lại nổi cơn ghen.
Chẳng qua cô vẫn không rõ, vì sao anh lại chắc chắn, cô và anh không phải anh em họ như vậy?
Lúc cậu út nhắc tới chuyện chú hai anh chính là người cưỡng hiếp mẹ cô, cô có thể cảm nhận rõ rệt là cậu út thật sự hận chứ hai của Tư Mộ Hàn.
Cô không khỏi hỏi: "Tư Mộ Hàn, vì sao anh dám khẳng định chúng ta không phải anh em họ? Chẳng lẽ không phải chú hai anh cưỡng hiếp mẹ em sao?”
Tư Mộ Hàn không lập tức trả lời cô, mà suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: “Hạ Hạ, anh điều tra được, tối hôm đó, trong khách sạn kia, chú hai của anh quả thật có cưỡng hiếp một người phụ nữ.
Nhưng người phụ nữ kia có phải là mẹ vợ hay không còn chưa thể kết luận, cho nên rốt cuộc em có phải là con gái của chú hai anh hay không vẫn không chắc chắn.”
Chuyện năm đó, thật sự quá phức tạp.
Anh bảo Quan Diêm điều tra rất lâu, phát hiện chuyện tối hôm đó vô cùng phức tạp.
Khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị chính là...
Đêm hôm đó, trong camera theo dõi, xuất hiện đến hai mẹ vợ...
Anh còn đang điều tra, trước khi chuyện được điều tra rõ ràng, anh không dám kết luận, năm đó người phụ nữ bị chú hai anh cưỡng hiếp, rốt cuộc là mẹ vợ hay là một hoàn toàn người khác...
Đương nhiên, anh càng có xu hướng nghiêng về người khác hơn!
"Nhưng cậu út nói cho em biết, cậu ấy tra ra được người chú hai anh cưỡng hiếp chính là mẹ em.”
Nguyễn Tri Hạ không biết vì sao Mộc Quý Bạch phải nói dối cô.
"Hạ Hạ, thứ cậu út em tra được chỉ sợ là thứ mà người sau màn muốn cho cậu em xem thôi.”
Tư Mộ Hàn híp mắt, đáy mắt hiện lên sự u ám.
Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía Tư Mộ Hàn, hỏi: “Ý anh là nói, chuyện này, có người đang âm thầm thao túng ư?”
Tư Mộ Hàn gật đầu: “Quả thật là có người đang âm thầm thao túng, nhưng nhanh thôi, anh sẽ lôi cổ được người nọ ra ngoài ánh sáng.”