Anh bật nảy người, nhất thời không dám đáp lời.
Thang máy lên rất nhanh, mấy phút trôi qua đã lên tới tầng chín mươi chín.
Khi thang máy vang lên tiếng “tinh”, Nguyễn Tri Hạ lập tức thả người đàn ông bên cạnh ra, ngại ngùng nói: “Xin lỗi.”
“Tôi có hơi say thang máy, vừa rồi cảm ơn anh.”
Vừa rồi cô như bị ma nhập vậy.
Nhầm cả Mộ Tư thành Tư Mộ Hàn, còn níu chặt lấy anh ta, nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ.
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ không hề nhận ra anh, thầm thở hắt một hơi.
Đồng thời nghĩ tới cô vừa vô thức bật ra tên mình, lòng anh lại lâng lâng.
“Không sao.” Giọng nói đã trở nên dịu dàng hơn: “Cô Nguyễn khoẻ hơn chưa?”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Khoẻ hơn nhiều rồi.”
Sau đó cô giải thích lý do vì sao mình lại như vậy: “Tốc độ đi lên của thang máy nhanh quá, tôi không quen lắm”
Tư Mộ Hàn chớp mắt: “Là do tôi tính toán không thấu đáo rồi.”
“Để tôi dặn họ giảm tốc độ lại”
Đúng là chết tiệt, anh không ngờ cô sẽ say thang máy, nhất thời không để ý những chuyện này.
Nhớ ra hôm qua cô đi một mình lên, lúc đó cô phải hoảng đến mức nào.
Vừa rồi anh cảm nhận rõ ràng là cô đang run lên.
(D2
Nguyễn Tri Hạ cảm kích nhìn anh: “Làm phiền anh quá.”
Cô sẽ không khách sáo nói những lời như “không cần đâu.”
Dù gì cô không biết mình còn đến đây được mấy lần, vậy nên cô nhận lấy tấm lòng tốt này của anh thì hơn.
Cô còn muốn giữ mạng mình lại đây.
Chết vì say thang máy, mất mặt lắm.
Hai người một trước một sau tiến vào văn phòng.
Vẫn như hôm qua, Nguyễn Tri Hạ ngồi vào cái bàn vuông nhỏ để vẽ bản thảo, Tư Mộ Hàn vẫn ngồi trên chiếc ghế làm việc bằng da thật kia, xử lí tài liệu của anh.
Hai người không làm phiền nhau.
Cũng có người vào giữa chừng để báo lại tiến độ công việc, Nguyễn Tri Hạ là một người biết điều, thấy Mộ Tư cần bàn công việc bèn ôm bản vẽ lên.
“Này tôi ra ngoài vẽ đây, mọi người nói đi.”
Tư Mộ Hàn vẫy tay ý bảo cô ngồi xuống: “Không sao.”
“Cô vẽ tiếp đi.”
Không có gì mà người con gái của anh không nghe được cả.
Nguyễn Tri Hạ thở dài rồi lại cạn lời ngồi xuống.
Trong lòng dấy lên sóng to gió lớn.
Tên Mộ Tư này bày trò gì nữa thể?
Để cô ngồi một bên nghe thế này có ổn không đấy?
Không sợ cô đi đồn chuyện làm ăn của anh ra ngoài à?
Nhưng cô cũng là một con mù kinh doanh, cho dù có để cô nghe đi nữa thì cô cũng nghe không hiểu.
Lãnh Thiên Thiên thấy Tư Mộ Hàn vẫn để Nguyễn Tri Hạ ngồi lại văn phòng, bây giờ hoàn toàn không sợ gì mà để cô nghe chung, cô ta ganh tị đến cùng cực.
Cô ta bực bội nói một câu: “Anh ba, chuyện chúng ta cần nói đều là chuyện một cả, để người ngoài ở đây nghe không tốt lắm thì phải?”
Lãnh Thiên Thiến cố ý nhấn mạnh hai chữ "người ngoài.”
Nguyễn Tri Hạ nghe xong, tiếp tục đứng dậy: “Ừm, anh Mộ Tư, tôi vẫn nên ra ngoài thì hơn.”
Nói xong, cô không đợi anh trả lời mà tự mình đi thẳng ra ngoài.
Tư Mộ Hàn nhìn bóng lưng Nguyễn Tri Hạ rời đi, gương mặt dưới lớp mặt nạ âm u đến đỉnh điểm.
Hai tay anh hợp lại vỗ to một tiếng, đóng sầm tài liệu trên tay lại.
Lãnh Thiên Thiên thấy thế thì sợ mất mật.
“Ai nói với cô rằng cô ấy là người ngoài? Hả?”