Không đợi Mộc Quý Bạch lên tiếng, Tư Mộ Hàn lại nói: "Cũng đừng nói với cô ấy, tôi đã từng
đây"
Sau khi Tư Mộ Hàn nói xong câu này, anh liền quay lưng bỏ đi.
vietwriter.vn
Trước khi xoay người, do không nhìn thấy nên anh đã vô tình giẫm phải nắp chai dưới đất, suýt chút nữa trượt cả người ra ngoài. May mà sàn không trơn, sau khi ổn định cơ thể một chút, anh bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù Tư Mộ Hàn đã giả vờ rất giống một người bình thường.
Nhưng Mộc Quý Bạch vẫn thấy có gì đó không ổn.
Mộc Quý Bạch ôm lấy Nguyễn Tri Hạ đang ngã trái ngã phải, nhìn tấm lưng gầy và thắng của Tư Mộ Hàn bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nếu vừa rồi anh ta không nhìn lầm, Tư Mộ Hàn là không nhìn thấy nữa rồi sao?
Không đợi Mộc Quý Bạch có thể suy nghĩ sâu xa hơn, Nguyễn Tri Hạ nằm trong vòng tay của anh ta vặn vẹo không ngừng, đưa tay vuốt ve lung tung trên khuôn mặt anh ta.
"Tư Mộ Hàn, em khó chịu..."
vietwriter.vn
Nguyễn Tri Hạ say rượu hoàn toàn coi Mộc Quý Bạch là Tư Mộ Hàn.
Mộc Quý Bạch kéo tay Nguyễn Tri Hạ ra khỏi mặt mình, cúi xuống ôm cô rồi bước ra khỏi quán bar.
Bên ngoài quán bar, trên chiếc Maybach màu đen.
Quan Diêm ôm La An An đang say rượu trong tay, nhìn cậu chủ nhà mình, bất lực hỏi: "Cậu chủ, còn cô La thì sao?"
Tư Mộ Hàn ngồi vào trong xe, dùng tay gõ nhẹ vào chân mình, nói: "Đưa cho Đường Ngọc."
Quan Diêm: "Vâng."
.
Ngày hôm sau.
Khi Nguyễn Tri Hạ thức dậy, cô cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Cô từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa thải dương sưng tấy.
Khó chịu rên rỉ: "Đau quá."
Nguyễn Tri Hạ vỗ mạnh vào trán mình, đầu óc có chút ngột ngạt.
Trong tâm trí cô, dường như có một mở ký ức chồng chất trong đó.
Một mớ hỗn độn.
Không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Nguyễn Tri Hạ mơ hồ nhớ rằng dường như Cô đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn.
Cô không khỏi nhìn quanh bốn phía.
Khi biết mình đang ở trong nhà họ Mộc, không phải Đế Uyển, cô đột nhiên cảm thấy điều mình vừa nghĩ có chút nực cười.
Tư Mộ Hàn sắp kết hôn với người khác, vậy làm sao anh vẫn có thể đến tìm cô được chứ?
Khi Mộc Quý Bạch đi tới, Nguyễn Tri Hạ đang ngồi trên đầu giường, khó chịu xoa xoa thái dương.
Mộc Quý Bạch gõ cửa: "Tỉnh rồi?"
Nguyễn Tri Hạ nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy là Mộc Quý Bạch, cô khó chịu xoa xoa
thái dương: "Cậu út?"
Mộc Quý Bạch bước vào, nhìn Nguyễn Tri Hạ đang xoa trán, nói: "Biết khó chịu rồi hả?"
Nguyễn Tri Hạ nhìn nghiêng về phía Mộc Quý Bạch, thấy Mộc Quý Bạch không hề có ý trách móc cô, vẫn đang nói chuyện với cô rất nhẹ nhàng.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút xấu hổ, đành ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Cậu út, cậu không mắng cháu sao?"
Cô đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi, vậy mà cậu út không mắng cô à?
"Ai bảo không mắng?"
Đôi con người ấm áp của Mộc Quý Bạch hiện lên một chút bất lực và yêu chiều.
Nguyễn Tri Hạ a một tiếng, như thể không ngờ rằng Mộc Quý Bạch sẽ nói như vậy.
Thấy vậy, Mộc Quý Bạch khẽ cười: "Lừa cháu đó, cậu út biết trong lòng cháu cảm thấy không thoải mái. Lần sau đừng uống say thế nữa, cũng không sợ bị người khác ăn thịt à."
"Có cậu út phái người đi theo, ai dám ăn cháu?"
Nguyễn Tri Hạ nói đùa.
Cậu út cử người đi theo cô, tất nhiên là cô biết.
Bởi vì biết điều đó, cho nên cô mới không sợ hãi.