Đột nhiên, một khuôn mặt đẹp trai xa lạ lộ ra trước mặt cô.
Nguyễn Tri Hạ tròn mắt kinh ngạc, mặt nạ trong tay rơi xuống đất.
"Anh..."
Cô che miệng, không nói nên lời vì quá kinh ngạc.
"Cô Nguyễn thật sự không ngoan rồi, đã nói nếu nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi thì nhất định phải gả cho tôi, cô đây là muốn gả cho tôi sao?"
Một nụ cười thản nhiên hiện lên trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông.
Khuôn mặt đó không phải là Tư Mộ Hàn mà cô quen thuộc.
Đầu óc Nguyễn Tri Hạ đột nhiên trở nên trì trề.
Chúa ơi.
Cô đã làm cái gì thế này?
"Tôi tôi tôi..."
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc lùi lại.
Nhìn khuôn mặt hoàn toàn xa lạ đó, cô như muốn phát điên lên.
Rõ ràng là mọi thứ đều trùng hợp như vậy, nhưng làm sao người dưới mặt nạ lại không phải là Tư Mộ Hàn?
Nguyễn Tri Hạ gần như không thể quay đầu lại, khi cô nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía mình, cô theo bản năng bỏ chạy.
Tư Mộ Hàn nhìn theo bóng lưng Nguyễn Tri Hạ chạy ra ngoài, ánh mắt rũ xuống, đáy mắt lóe lên ý tứ sâu xa khó lường.
Môi anh mấp máy như muốn nói điều gì đó.
Nguyễn Tri Hạ bấm thang máy và trực tiếp bước vào.
Sau khi thang máy đóng cửa, cô ấn ngực và cảm thấy nhịp đập rất loạn, vô cùng choáng vàng.
Nhớ lại lúc mặt nạ được tháo ra, khuôn mặt của người đàn ông đẹp đến kinh ngạc.
Tuy không bằng nhan sắc của Tư Mộ Hàn, nhưng như vậy cũng có thể gọi là đẹp trai.
Tại sao có thể như vậy?
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cô không còn mặt mũi đối mặt với Mộ Tư nữa.
Nghĩ xem cô vừa nói những gì chứ.
Nguyễn Tri Hạ che mặt xấu hổ và đi khỏi M.S.
Nguyễn Tri Hạ bắt taxi trở lại Đế Uyển, cô dường như muốn quay lại xác nhận điều gì đó.
Trong sân, má Lâm đang tưới hoa, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ mệt mỏi từ ngoài đi vào, bà kinh ngạc hỏi:
"Cô chủ, cô không đi làm sao? Sao lại trở về?"
"Cháu có chuyện muốn hỏi Tư Mộ Hàn."
Nguyễn Tri Hạ chột dạ trả lời.
Má Lâm ừm một tiếng, sau đó nói: "Có lẽ lúc này cậu chủ đang ở phòng tắm ngâm thuốc."
Nguyễn Tri Hạ không khỏi cau mày: "Má Lâm, hôm nay Tư Mộ Hàn không đi ra ngoài sao?"
Má Lâm lắc đầu nói: "Không có."
Lần này, Nguyễn Tri Hạ thậm chí còn cảm thấy nghi hoặc hơn.
Cô phất phất tay với má Lâm, sau đó bước vào biệt thự, rồi đi vào nhà tắm.
Cô biết Tư Mộ Hàn ngày nào cũng phải tắm thuốc, nhưng cô chưa bao giờ vào nhà tắm.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà tắm.
Khi đến cửa nhà tắm, nhìn thấy Quan Diêm đang đứng bên ngoài.
sự nghi ngờ của Nguyễn Tri Hạ ngày càng mạnh mẽ, trong lòng không hiểu tại sao lại có một tiếng nói, Mộ Tư chính là Tư Mộ Hàn.
Điều duy nhất cô có thể làm là nhìn Tư Mộ Hàn và xem lưng anh có bị bỏng không.
Quan Diêm rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ: "Cô chủ, sao cô lại ở đây?"
Hai má Nguyễn Tri Hạ hơi đỏ lên, cô nhỏ giọng nói: "Tôi tìm Tư Mộ Hàn có chút việc."
Quan Diêm trầm ngâm một lát rồi vén mành nhà tắm lên cho cô: "Cậu chủ đang ở bên trong, mời cô chủ vào."
Nguyễn Tri Hạ ừ một tiếng sau đó liền bước vào.
Nhà tắm trống không chỉ có một cái bồn tắm lớn, nước trong bể xám đen.
Người đàn ông đang nửa ngồi trên thành bồn tắm, cả người rắn chắc, trên người đang đọng lại những hạt mồ hôi, rất gợi cảm và mê người.
Hai má Nguyễn Tri Hạ lại đỏ lên, từ từ nhìn người đàn ông đang tắm thuốc, cô nghiến răng, lặng lẽ đi vòng ra phía sau người đàn ông.
Nhìn tấm lưng nhẵn nhụi không có vết bỏng, cô không khỏi choáng váng.
Trong vô thức cô đưa tay ra và vuốt ve bả vai trái của người đàn ông.
Lúc tay cô sắp chạm vào vai người đàn ông, người đàn ông đột nhiên mở mắt, vươn tay nắm lấy cổ tay cô, giật nhẹ một cái, khiến cô ngã vào trong bồn tắm.
"Aaaa."
Nguyễn Tri Hạ sợ hãi đứng dậy khỏi bồn tắm.
Nửa người dưới đều đã ướt đẫm.
Cô cau mày nhìn chằm chằm người đàn ông đang nửa ngồi kia: "Anh làm em sợ muốn chết"
Tư Mộ Hàn buồn cười nhìn cô: "Rốt cuộc là ai mới ai làm ai sợ đây?"