Lúc nào cũng hôn nhau được hết.
Bên ngoài đang sắp đánh nhau rồi kìa.
Vậy mà anh còn hôn nhau như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trái tim anh cũng rộng lớn quá đấy!
Tư Mộ Hàn buông Nguyễn Tri Hạ ra, lạnh lùng lườm Quan Diêm, rồi mới bế Nguyễn Tri Hạ lên, sải bước đi ra ngoài.
Quan Diêm sợ hãi vô trán, rồi bất đắc dĩ đuổi theo bọn họ.
Trong lòng tôi khổ nhưng tôi không thể nói ra mà.
Nguyễn Tri Hạ được Tư Mộ Hàn bế đi ra ngoài.
Sau đó anh bế cô lên ca nô.
Tư Mộ Hàn căn dặn vệ sĩ khởi động ca nô, chuẩn bị quay về.
Mà trong suốt quá trình đó, anh chưa từng buông Nguyễn Tri Hạ ra.
Anh cứ bế cô luôn như thế.
Anh ôm rất chặt.
Như thể chỉ cần anh buông tay ra thì cô sẽ biến mất vậy.
Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên nhìn Tư Mộ Hàn.
Cô thấy dưới cằm anh đã mọc râu lúm nhúm, gương mặt cũng trở nên hốc hác.
Dưới mắt anh còn có quầng thâm đen, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm cũng hiện lên tới
máu.
Tim cô nhất thời đau nhói.
Đây là người đàn ông của cô.
Sao anh lại biển bản thân thành bộ dạng như vậy?
Cô thấy mà đau lòng đến nhường nào.
Cô nghiêng đầu, cọ vào gò má Tư Mộ Hàn, vành mắt bỗng đỏ hoe, định khóc lần nữa: “Tư Mộ Hàn, anh gầy đi rồi.”
Cô đau đớn nói.
Rõ ràng lúc trước anh còn khôi ngô, điển trai như vậy, sao mới chớp mắt đã biến thành bộ dạng này?
Cô thật sự rất đau lòng cho anh.
“Anh không sao, ngược lại là em đó, em cũng gầy gò, hốc hác đi rồi.”
Lòng bàn tay của Tư Mộ Hàn vuốt ve gương mặt cô, thấy mặt cô chỉ to bằng lòng bàn tay, ngày càng gầy gò thì tim anh bỗng nhói đau.
Mấy tháng nay không dễ gì anh mới nuôi mặt cô béo lên một tý.
Nhưng bây giờ sờ vào đã không còn chút thịt nào nữa.
Nhìn sơ qua hình như cô đã gầy đi một vòng rồi.
Hơn nữa còn cực kỳ tiều tụy.
Khiến anh thấy mà đau lòng.
Đều tại anh không sớm tìm thấy cô.
“Em không có. Em vẫn ăn uống đầy đủ mà, chỉ là em nhớ anh quá nên không ngủ được thôi.”
Nguyễn Tri Hạ dịu dàng nói.
Bởi vì cậu út uy hiếp cô, nên cô không dám kháng nghị bằng cách tuyệt thực.
Hơn nữa cô đâu có gầy như vậy.
Tuyệt thực gì đó chỉ khiến cô không có sức để chạy trốn mà thôi.
Do đó lúc nào nên ăn cơm thì cô vẫn sẽ ăn một chút.
Chỉ là tâm trạng buồn bực nên không ăn được nhiều thôi.
Quan trọng hơn là cô đã quen ôm anh ngủ vào mỗi tối rồi, nên bây giờ không có anh khiến cô không ngủ được.
Thế là cô tiều tụy đi.
Tư Mộ Hàn hôn lên mặt cô: “Em làm rất tốt.”
Cũng may cô không làm ra mấy chuyện tuyệt thực gì đó.
Bằng không anh thật sự sẽ tức đến mức muốn giết người.
Tư Mộ Hàn chợt phát hiện ra trên cổ cô đang quấn băng gạc.
Mắt anh bỗng thu nhỏ lại, như nghĩ tới chuyện gì đó, nên túm chặt tay Nguyễn Tri Hạ, đáy mắt lạnh lẽo, lạnh lùng u ám hỏi: “Có phải anh ta đã làm em bị thương đúng không?”
Chết tiệt!
Sao anh không phát hiện ra cổ cô bị thương ngay từ đầu chứ?
Nguyễn Tri Hạ sợ hãi trước sự lạnh lẽo trong mắt Tư Mộ Hàn.
Cô sợ anh sẽ hận cậu út của mình nên vội lắc đầu nói: “Là do em bất cẩn làm mình bị thương”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng híp mắt lại hỏi: “Là do em bất cẩn ư?”
Giọng điệu của anh rất lạnh lẽo, rõ ràng anh không tin lời cô nói.
Anh cho rằng cô đang biện minh cho Mộc Quý Bạch.
Ánh mắt Tư Mộ Hàn càng lạnh lẽo hơn.
“Hạ Hạ, anh ta đối xử với em như vậy mà em vẫn muốn bao che cho anh ta ư?”
Tư Mộ Hàn hơi đau lòng hỏi.
Đáy mắt anh hiện lên vẻ tổn thương khó có thể bỏ qua.
Nguyễn Tri Hạ thấy thế thì rất đau lòng.
Cô vội ôm chặt lấy Tư Mộ Hàn giải thích: “Không phải thế. Tư Mộ Hàn, lần này thật sự là do em tự cứa vào, là em uy hiếp nữ giúp việc, nên...”
Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người Tư Mộ Hàn ngày càng nồng nặc, nên Nguyễn Tri Hạ nói đến về cuối thì im bặt.
Là cô tự cứa vào ư?
Tư Mộ Hàn ngẫm nghĩ rồi chợt nở nụ cười.
Nhưng trong nụ cười này lại hoàn toàn không có ý cười, mà chỉ có sự lạnh lẽo không thể tan chảy: “Nguyễn Tri Hạ, em giỏi lắm!”
Rốt cuộc cổ tàn nhẫn đến cỡ nào mới có thể xuống tay với bản thân mình như thế?
Cô có biết cô tự làm mình bị thương cũng chẳng khác gì đang làm anh bị thương không?
Người đau đớn là anh đây này.
Là anh đó.
Anh bất lực đến cỡ nào mới có thể để cho người phụ nữ của mình phải tự giải cứu bản thân bằng cách tự hại mình như thế?
Anh bất lực đến cỡ nào cơ chứ?
Đáy mắt Tư Mộ Hàn lan ra sự bất lực nồng đậm.
Có phải là do anh thật sự không bảo vệ được cô?
Cho nên cô mới tổn thương mình hết lần này đến lần khác?
“Tư Mộ Hàn, em xin lỗi.”
Nguyễn Tri Hạ biết mình đã làm sai rồi.
Cô không nên bỏ trốn bằng cách làm mình bị thương.
Nhưng có thật sự rất nhớ anh.
Cô cũng không muốn làm mình bị thương.