1 AL
ít nhất là so với hôm qua lúc cô tức giận ra khỏi nhà thì đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
Chắc là có ai đó đã bôi thuốc giúp cô rồi, đã bớt sưng đi nhiều.
“Cậu chủ cũng thật là, biết là chân mợ chủ bị thương rồi mà còn để mặc cho cô chạy ra ngoài, đúng là quá đáng!”
Má Lâm càng nói càng mạnh miệng, bắt đầu trách cứ cậu chủ nhà mình, càng nói càng trơn mồm trơn miệng.
Nguyễn Tri Hạ chỉ cười không nói.
Chuyện tối hôm qua cô sai, mà Tư Mộ Hàn cũng sai.
Mà chuyện này cũng đã qua rồi, giờ có nói là lỗi của ai cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Cuộc sống không thể vì vậy mà dừng lại được.
Dù sao cô và Tư Mộ Hàn cũng là vợ chồng đã đăng ký kết hôn, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục.
Cô cũng hơi bị khoan dung độ lượng đấy, thấy hôm qua anh đã sai người đi tìm cô về thì bực dọc gì cũng tan hết rồi.
Má Lâm đỡ Nguyễn Tri Hạ đến ngồi bên bàn ăn, sau đó lại hỏi: “Hôm qua lại còn dầm mưa nữa, cơ thể có khỏe không? Có chỗ nào khó chịu không?”
“Má Lâm, tôi không sao rồi. Lại làm bà phải lo lắng rồi, thật ngại quá.”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ ấm áp, cô nắm tay má Lâm, cảm thấy rất cảm kích.
Cảm kích vì bà vẫn luôn quan tâm săn sóc như vậy, khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Không sao là tốt rồi.” Má Lâm thở dài một hơi: “Cô không biết đấy thôi, lúc tôi nhìn thấy cậu chủ bế cô về, cả người cô đã lạnh ngắt, làm tôi bị dọa suýt chết.”
KO
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy má Lâm bảo là Tư Mộ Hàn ôm cô về, đáy mắt liền lóe lên vẻ kinh ngạc.
Trong đầu cô bất giác lóe lên những mảnh kí ức vụn vỡ.
Cô nhớ là trước khi mình hôn mê hình như có nhìn thấy Tư Mộ Hàn. Cô còn tưởng đó là ảo giác.
Không ngờ lại là thật.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô không khỏi phức tạp.
Nếu cô không nhớ nhầm thì hôm qua lúc ở chỗ đình nghỉ cô đã nói không ít mấy lời hàm hồ với Tư Mộ Hàn.
Đừng bảo là anh nghe được hết rồi nhá?
Nguyễn Tri Hạ vẫn còn đang tâm hồn treo ngược cành cây, má Lâm vẫn tiếp tục làm sứ giả hòa bình:
“Mợ chủ à, sau này không nên làm thế nữa. Cô và cậu chủ dù có cãi nhau cũng không được lấy sức khỏe của mình ra chơi đùa thế này được! Người sống trên đời đã không dễ dàng rồi, cái gì bỏ qua được thì bỏ qua đi. Mặc dù tính tình của cậu chủ không tốt lắm nhưng tình cảm của cậu chủ với cô, má Lâm nhìn thấy rõ ràng.”
“Cô không biết đâu, tối hôm qua cậu chủ vừa biết cô không ở biệt thự liền đội mưa đi tìm cô, không cả mang ô đã lao đi. Tôi nhìn ra được cậu chủ thật lòng quan tâm cô, nên là, mợ chủ à, cô có thể..”
Má Lâm cẩn thận liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, không biết rốt cuộc cô có nghe ra được ý bà không nữa.
Người như cậu chủ muốn tìm được một người thật lòng đối xử tốt với cậu ấy thật không phải điều dễ dàng. Bà thật sự thấy mợ chủ rất tốt, vì vậy bà không muốn thấy hai người vì cãi vã mà xa cách, rồi mất nhau.
“Mợ chủ?”.
Nghe tiếng má Lâm gọi bên tai, Nguyễn Tri Hạ mới lấy lại tinh thần, ngơ ngơ hỏi lại một câu: “A? Má Lâm vừa nói gì à?”
Má Lâm suy sụp.
Phí công bà nói một hồi, hóa ra là mợ chủ không có nghe?
Mệt tim quá đi.
Bà ấy chỉ mong hai người họ bên nhau ấm êm thôi, nhưng vì sao mà cứ dăm bữa nửa tháng cậu chủ với mợ chủ lại ồn ào cãi nhau thế?
Bà nghĩ cho họ cũng mệt lắm đó, biết không?
“Mợ chủ, tôi nói là cô có thể đừng giận cậu chủ không, tối qua vì chạy đi tìm cô mà cậu chủ không cả mang ô, thế là dầm mưa nửa tiếng đồng hồ giờ về cũng ốm nốt rồi.”
Má Lâm bất lực nói lại những lời ban nãy một lần nữa.
“À, má Lâm, tôi đâu có giận.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn má Lâm cười thoải mái, trả lời một tiếng cho bà yên tâm.
Cô có giận cũng giận đủ rồi.