Cô đưa tay sờ trán Tư Mộ Hàn theo bản năng, nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay nóng đến nỗi làm cô phải bật dậy: “Nóng quá!"
Nguyễn Tri Hạ vội vàng mặc quần áo vào, sau đó đắp kín chắn cho Tư Mộ Hàn, rồi gấp gáp xuống lầu tìm má Lâm lấy thuốc hạ sốt.
Cô nhớ là trong nhà vẫn còn sót lại mấy viên thuốc hạ sốt cấp tốc do bác sĩ Tống kê cho từ lần cô phát sốt trước đó và cái lần cô rời khỏi đây cũng không mang chúng theo.
Mả Lâm nghe Nguyễn Tri Hạ nói Tư Mộ Hàn bị sốt cao thì lo lắm, nhanh chóng lấy thuốc tới cho cô, còn rót một ly nước, nhờ Nguyễn Tri Hạ bưng lên lầu.
Nguyễn Tri Hạ bưng nước và thuốc, sau đó chân thấp chân cao cẩn thận quay lại phòng ngủ.
Cô cầm thuốc nhét vào miệng Tư Mộ Hàn.
Nhưng Tư Mộ Hàn đang sốt đến mơ màng hình như rất ghét uống thuốc, cô vừa mới nhét thuốc vào, còn chưa kịp đút nước cho anh, thì viên thuốc đã bị Tư Mộ Hàn nhè ra.
Sau đó, lúc cố định cho thuốc vào miệng lần nữa, Tư Mộ Hàn lại ngậm chặt miệng.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt không thôi.
Dường như cô không ngờ rằng Tư Mộ Hàn sẽ còn có một mặt trẻ con như vậy.
Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy rất đáng yêu là thế quái nào?
Nhưng nghĩ tới nếu Tư Mộ Hàn không hạ sốt, sợ là sẽ bị thiêu thành kẻ ngốc luôn thì cô lại không cười nổi nữa.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải nhét thuốc vào miệng mình, sau đó hớp một ngụm nước, ngậm cả thuốc lẫn nước ở trong miệng.
Tay cố bóp lấy hai bên má của Tư Mộ Hàn, ép anh mở miệng ra, sau đó miệng đối miệng đút thuốc cho anh.
Môi của cô chặn kín miệng của Tư Mộ Hàn, không cho anh nhà thuốc ra, tận đến khi nghe thấy tiếng nuốt, cô mới thả lỏng môi mình.
Song, khi môi của cô chuẩn bị rút lui, Tư Mộ Hàn lại thình lình mở mắt, sau đó anh lập tức vươn tay, một tay giữ chặt cổ cô, kéo thấp đầu cô xuống, trực tiếp dán môi mình lên môi cô, dùng nụ hôn để giam cầm cố lại.
Nguyễn Tri Hạ bị nụ hôn của Tư Mộ Hàn làm cho bối rối không thôi.
Cứ thế ngơ ngác để mặc bờ môi của anh vuốt ve nhè nhẹ đôi môi của mình, tận đến lúc anh định dùng lưỡi cạy mở môi cô, xông vào khoang miệng, thì cô mới hoàn hồn, dùng sức đẩy mạnh Tư Mộ Hàn ra rồi ngồi thẳng dậy.
"Anh làm gì thế?"
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh.
Đúng là một gã đàn ông vô liêm sỉ, đã sốt cao vậy rồi mà vẫn còn muốn hôn cô!
"Câu này phải để tôi hỏi cô mới đúng, mới sáng sớm đã nhào tới hôn trộm tôi."
Giọng nói của Tư Mộ Hàn có hơi khàn khàn, hiển nhiên là do phát sốt nên thanh âm cũng biến đổi.
"Nói bậy! Tôi hôn trộm anh bao giờ, tôi là đang mớm thuốc cho anh đó, có biết chưa!"
Mặt mũi Nguyễn Tri Hạ đỏ bừng cả lên, lập tức phản bác lại.
Ai hôn trộm anh chứ không biết xấu hổ!
Nếu không phải nể tình anh còn đang sốt cao, cô sẽ mặc mặc kệ anh luôn.
Cô vẫn chưa quên chuyện tối qua anh đã nghi oan cho cô đâu nhá.
"Ồ?" Tư Mộ Hàn nhướng mày, cười như không cười: “Dùng miệng mớm thuốc? Cách cô mớm thuốc đúng là đặc biệt thật."
"Còn không phải tại anh." Nguyễn Tri Hạ đỏ mặt, trừng mắt liếc anh một cái, trong lòng vô cùng hối hận vì đã mớm thuốc cho anh, nên anh mới có cơ hội trêu chọc cô như vầy.
"Bỏ đi, tôi không muốn so đo với anh, dù sao anh cũng uống thuốc rồi, tôi đi đây."
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy khỏi giường, không muốn để ý tới anh nữa.
"Đừng đi."
Tư Mộ Hàn níu tay cô lại, kéo cô vào lòng lần nữa.
Kỳ thật sao anh lại không biết cô thật sự là đang mớm thuốc cho mình chứ?
Tại thời điểm cô vội vàng chạy xuống lầu, anh đã tỉnh dậy rồi.
Lúc cô đút thuốc cho anh, anh không thích vị đắng của thuốc nên mới vô thức nhổ ra. Nhưng anh không ngờ cô sẽ dùng miệng mớm thuốc cho anh, đây quả thật là chuyện ngoài ý muốn.
Đôi môi mềm mại của cô khiến anh đê mê, cho nên lúc cô định lùi ra, anh mới không kiềm được mà kéo cô lại, hôn cô thật sâu.
Bị bắt tựa vào lòng ngực Tư Mộ Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tri Hạ đỏ ửng lên, tim không còn đập theo nhịp nữa mà bắt đầu nhảy nhót loạn xạ.
Cô không chịu nổi cảm giác tim đập rộn ràng như vậy, muốn thoát ra khỏi người Tư Mộ Hàn theo bản năng.