Cô ấy nghĩ rồi đáp: “Đại khái là tôi thuộc loại M đi.”
Đã bị ngược thành như vậy rồi.
Thế nhưng cô ấy vẫn quay về hầu hạ anh ta.
Cô ấy nghĩ có lẽ mình có khuynh hướng thích bị ngược.
Không hiểu Nguyễn Tri Hạ lại cảm thấy rất vui vẻ.
Một khuynh hướng M cộng thêm một khuynh hướng S, không phải rất xứng đôi sao.
Buổi tối.
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được hỏi Tư Mộ Hàn, vì sao Lãnh Thiếu Khiêm lại ghét phụ nữ như vậy.
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ, híp đôi mắt nguy hiểm nói: “Em hỏi chuyện này để làm gì?”
Đang êm đẹp.
Sao tự dưng lại quan tâm tới lão tử?
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn ghen tỵ với cả anh em nhà mình, cô không biết phải nói gì bĩu môi, nói.
"Còn không phải em thấy hiện tại Manh Manh đang ở cùng một chỗ với Lãnh Thiếu Khiêm sao, em chỉ muốn giúp cô ấy tìm hiểu thử thôi.”
Tư Mộ Hàn cực kỳ có nghĩa khí đáp lại Nguyễn Tri Hạ một câu: “Chuyện liên quan đến cuộc sống riêng tư của anh em, cho dù em là người phụ nữ của anh, anh cũng không thể nói với em.”
Nguyễn Tri Hạ: “...”
Nhìn không ra Tư Mộ Hàn còn nghĩa khí vậy đó.
Nhưng một giây sau, cô lại nghe thấy Tư Mộ Hàn nói: “Thế này nhé, nếu đêm nay em chủ động một lần thì anh sẽ cân nhắc đến chuyện bán cho em một ơn tình?”
Nguyễn Tri Hạ không nói gì.
Người đàn ông này đối mặt như lật sách.
Một giây trước còn nâng đao cho anh em, một giây sau đã đâm anh em hai đao.
Không phải nói anh em tình thâm sao?
Thật đúng là tình anh em plastic thì có.
Sau cùng.
Nguyễn Tri Hạ cũng không hỏi được vì sao Lãnh Thiếu Khiêm ghét phụ nữ.
Mà chính cô lại bị người đàn ông nào đó ăn hết lần này đến lần khác.
Người đàn ông này.
Thật quá thủ đoạn.
Đến vợ mình cũng bẫy!
Quả thực không phải người!
Chủ nhật.
Nguyễn Tri Hạ hẹn La An An ra ngoài dạo phố.
Hai người đi dạo đến mệt thì ghé vào tiệm trà sữa ngồi uống trà sữa.
Nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của La An An, Nguyễn Tri Hạ không khỏi nhớ tới chuyện lần trước, bèn hỏi La An An: “An An, lần trước cậu không bị Đường Ngọc làm gì chứ?”
Chỉ cần vừa nhắc tới Đường Ngọc, cả người La An An liền uể oải.
Cô ấy mệt mỏi nói: "Anh ta không làm gì tớ cả.”
Lần trước bỗng nhiên bị anh ta đuổi ra nhà trọ.
Lúc cô ấy ở ven đường chờ xe, lại đột nhiên bị anh ta khiêng về.
Sau đó...
La An An phiền não gãi đầu, giống như bị chuyện gì đó làm cho phiền lòng.
Cô ấy hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Phiền chết đi mất. Hạ Hạ, cậu nói xem có phải Đường Ngọc này bị bệnh thần kinh không? Anh ta lại nói muốn tớ sinh con cho anh ta!"
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên phun hết nước trong miệng ra, cô vội cầm lấy khăn tay lau miệng, vẻ mặt kinh sợ nhìn La An An.
"Không thể nào, Đường Ngọc muốn cậu sinh con cho anh ta sao?”
Lượng tin tức này không khỏi lớn quá đi.
"Đúng vậy, mấy ngày qua anh ta như bị điên ấy, một mực cứ bắt tớ sinh con cho anh ta.”
La An An nghĩ tới hình ảnh mấy ngày nay bị Đường Ngọc đè xuống là lại cảm thấy đau cả đầu.
Cô ấy thật sự không hiểu nổi Đường Ngọc.
Anh ta ghét cô, nhưng cả ngày chỉ muốn ngủ với cô.
Anh ta hận cô, nhưng lại muốn cô sinh con cho anh ta.
Đây không phải quá mâu thuẫn sao.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ ngợi, không khỏi nhớ tới những lời trước đó Tư Mộ Hàn nói, cô không cần nghĩ đã nói: "An An, không phải Đường Ngọc thích cậu chứ.”
Ghét một người, thì sao có thể chạm vào người ấy?
Đây lại còn muốn đối phương sinh con cho mình.
Thế chắc chỉ người có đầu óc chập mạch mới có thể làm như vậy.
Đường Ngọc cố chấp muốn An An sinh đứa bé cho mình, sợ không phải trả thù mà là thích.
Nhưng cái loại thích này của Đường Ngọc, cũng quá mất tự nhiên rồi.