Chóp mũi của anh chạm vào mặt cô: “Hạ Hạ, anh sắp tiến hành phẫu thuật rồi, bác sĩ bảo tỷ lệ phẫu thuật thành công là khá thấp, nên anh không chắc là mình có thể sống sót để ra ngoài hay không.”
“Do đó, Hạ Hạ à, có lẽ anh phải nuốt lời với em về chuyện anh đã đồng ý tái hôn với em rồi.”
Anh không thể để cô trở thành một quả phụ góa chồng.
Cô vẫn còn trẻ, nếu không còn anh nữa thì vẫn có thể tìm được người tốt hơn.
vietwriter.vn
Nh
ly hôn là hai khái niệm khác nhau.
Anh không muốn cô bị người đời soi xét rồi bàn tán.
“Em mặc kệ!”
Nguyễn Tri Hạ như một đứa bé tùy hứng, ôm chặt lấy Tư Mộ Hàn, rồi khóc
như mưa.
“Em muốn anh phải đi tái hôn với em ngay bây giờ. Anh nói đi, anh có đồng ý hay không?”
Cô mặc kệ ca phẫu thuật có thành công, rồi anh có sống sót hay không. Cả đời này, ngoài Tư Mộ Hàn ra thì Nguyễn Tri Hạ cô không cần ai nữa.
vietwriter.vn
Nếu anh đẩy cô ra là vì sợ liên lụy đến cuộc sống của cô thì tốt nhất anh hãy gạt suy nghĩ đó qua một bên cho cô.
Cho dù cô không còn là vợ của anh nữa thì cả đời này cô cũng sẽ không gả cho người nào khác.
Cô sinh ra là người của anh thì đến lúc chết cũng phải là ma của anh.
“Hạ Hạ, em đừng tùy hứng nữa được không?”
Tại sao cô lại không hiểu chuyện như vậy?
Cô có biết là sau khi tái hôn, nếu anh chết đi thì sau này cô sẽ không thể nào tái hôn khi gặp được người tốt hơn không hả?
“Em mặc kệ, em muốn tái hôn, cho dù anh nói gì đi chăng nữa thì em cũng phải tái hôn”
Nguyễn Tri Hạ rất kiên trì.
Anh có suy nghĩ riêng của anh thì cô cũng có sự kiên trì của riêng mình.
Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ: “Hạ Hạ, ngoài chuyện này ra thì chuyện gì anh cũng có thể đồng ý với em.”
Nếu phẫu thuật thành công, chắc chắn anh sẽ quang minh chính đại đi cưới
CÔ.
Nhưng lỡ thất bại thì cô vẫn còn độc thân, sau này vẫn có thể tái hôn.
Do đó, dù cô có nói gì đi chăng nữa thì anh cũng không thể tái hôn với cô.
Nguyễn Tri Hạ nổi giận, bĩu môi nói: “Tư Mộ Hàn, anh là tên khốn, tối qua anh đầu có nói thế”
Sao anh có thể ăn xong rồi bỏ đi một cách vô tình như vậy?
Tư Mộ Hàn làm bộ như không nghe thấy.
Tư Mộ Hàn nói: “Được rồi, Hạ Hạ, chuyện này nên ngừng ở đây thôi. Ngoài việc tái hôn ra thì chúng ta vẫn giống như trước kia.”
Nguyễn Tri Hạ bất mãn lắc đầu: “Không được. Không được. Không được.”
Được cái con khỉ!
Tất nhiên là anh cảm thấy được rồi.
Anh kéo quần lên rồi thì không nhận người nữa, khiến cô tức quá đi mất.
Tổi qua anh ăn cô sạch sành sanh, cả thể xác lẫn tinh thần đều khoan khoái rồi, nên bây giờ không nhận người nữa đúng không?
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ vẫn không thể khiến Tư Mộ Hàn tái hôn với cô.
Ngược lại trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Nguyễn Tử Nhu đến.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ biết không ngờ Nguyễn Tử Nhu lại tới Đế Uyển, thì nhìn Tư Mộ Hàn bằng vẻ mặt như muốn ăn thịt người.
Nguyễn Tri Hạ tức giận lườm Tư Mộ Hàn: “Không ngờ anh lại cho cô ta đi tới Để Uyển?”
Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ nói: “Tất nhiên diễn kịch phải diễn cho thật một chút.”
Nguyễn Tri Hạ bất mãn bĩu môi: “Rốt cuộc anh đang âm mưu chuyện gì vậy?”
Tạo ra một thế thân ngang nhiên khoe ân ái với Nguyễn Tử Nhu, rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế?
“Hạ Hạ, anh không hy vọng em có bất kỳ nguy hiểm gì, em là người anh yêu, nên anh không thể chắc chắn liệu người năm đó hại anh có lựa chọn xuống tay với em hay không?”
“Nhưng tại sao cứ phải là Nguyễn Tử Nhu?”
Nguyễn Tri Hạ biết anh đang cố ý đánh lừa dư luận.
Nhưng tại sao phải lựa chọn Nguyễn Tử Nhu.
“Hạ Hạ, cô ta đã biết chuyện anh bị mù rồi, hơn nữa cô ta cũng từng có ý đồ hãm hại em. Dù gì anh cũng cần một người chết thế, nên dùng cô ta là thích hợp nhất.”
Lời nói của Mộc Quý Bạch hôm đó đã khiến anh nghĩ đến chuyện này.
Một chuyện mà anh suýt chút nữa anh đã lãng quên.
Để thế thân khoe khoang cưới Nguyễn Tử Nhu, chỉ để che giấu Hạ Hạ, nếu sau này anh không còn sống trên cõi đời nữa.
Vậy thì người đó cũng sẽ không nảy sinh ý đồ lên người Hạ Hạ.
Một mình Đường Thanh Nhã đã quá đủ rồi.
Anh không hy vọng Hạ Hạ sẽ trở thành Đường Thanh Nhã tiếp theo, như vậy chẳng khác gì đang lấy mạng anh.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, không biết nên nói gì mới phải.