Dù sao thì tính mạng cũng là vốn liếng để giữ lại núi xanh mà.
Còn Tư Mộ Hàn thì mặc xác anh.
Bây giờ cô chẳng muốn để ý đến anh, càng không muốn nhìn thấy anh.
Còn ly hôn...
Thật ra là cô chưa suy nghĩ kỹ càng đến chuyện rốt cuộc có nên ly hôn hay không.
Quả thật trước đó là do cô bị chọc tức nên mới nói ra những lời như thế.
Nhưng cô không thể không thừa nhận là cô chẳng hề muốn rời xa Tư Mộ Hàn.
Cô để tâm đến anh.
Còn hơn cả cô nghĩ.
Cô hoàn toàn không biết tiếp theo cô nên làm gì mới phải.
Trong lòng cô rất rối bời, đến nỗi cô hoàn toàn không biết nên làm sao mới đúng.
Rốt cuộc Tư Mộ Hàn có từng động lòng với cô hay không?
Trong một tuần đó, anh luôn ở bên người phụ nữ kia, thậm chí còn chẳng thèm gọi cho cô dù chỉ một cuộc.
Có phải anh vẫn còn thích cô ta đúng không?
Anh vẫn còn yêu cô ta đúng không?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy tim mình như bị người khác xé ra làm hai, đau quá, phải nói là vô cùng đau đớn.
Hóa ra thích một người cũng có thể đau như thế.
Nguyễn Tri Hạ đau khổ mím môi, hai mắt lại ngấn nước.
Dưới lầu.
Quan Diêm thấy Tư Mộ Hàn đang thong thả ăn cháo thì hậm hực sờ mũi rồi lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, cậu đã nghĩ ra cách để dỗ dành cố chủ chưa?”
Tư Mộ Hàn hờ hững nhìn về phía Quan Diêm: “Cậu cảm thấy tôi giống như người biết dỗ dành người khác à?”
Quan Diêm vội lắc đầu đáp: “Không giống không giống ạ?
Nhưng trong lòng cậu ta lại oán thầm.
Tôi cả là cậu chủ rất giống.
Cậu chủ, cậu đã trở thành thê nô rồi đấy, cậu có biết không?
Tư Mộ Hàn vẫn thong thả ăn cháo, rõ ràng chẳng hề hay biết.
Quan Diêm nhầm thở dài.
Cậu chủ, cậu cứ tiếp tục giả vờ trước mặt tôi đi.
Nói không chừng lát nữa cậu còn dỗ dành nhanh hơn người khác.
Cộp cộp cộp...
Trên cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân.
Quan Diêm và Tư Mộ Hàn đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cầu thang.
Chỉ thấy Nguyễn Tri Hạ lười biếng xõa mái tóc dài ra sau.
Trên người cô mặc một chiếc váy buộc dây eo được cải tạo từ áo sơ mi nam, chiếc váy màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn đến phát sáng, trông cực kỳ quyến rũ.
Đôi chân dài mảnh khảnh cân đối kia lộ hết ra bên ngoài, vừa thẳng tắp lại thon dài, phải nói là quá hấp dẫn.
Áo sơ mi này mặc không ngắn không dài lên người con gái, nó che kín thân trên nhưng lại lộ ra đôi chân tuyệt đẹp ở bên dưới, dưới hai loại cực đoan này, ngược lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Đây đúng bữa tiệc bổ mắt đối với đàn ông.
Quan Diêm bị cảnh tượng nóng bỏng này chọc đến mức suýt chảy máu mũi.
Cậu ta mở to mắt, con người sắp rớt ra ngoài.
Nhìn thấy người phụ nữ giống như tiểu yêu tinh này, mi tâm Tư Mộ Hàn nhất thời giật mạnh, rồi quát Quan Diêm: “Cậu mau nhắm mắt lại cho tôi!”
Quan Diêm che mặt lại ngay.
Rồi xoay người lại phi lễ chở nhìn.
Tư Mộ Hàn đập bàn rồi đặt muỗng xuống, đứng dậy sải bước đi về phía Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn người đàn ông đang sải bước đi tới với khuôn mặt đầy giận dữ, rồi nở nụ cười hờ hững, sau đó quay đầu định đi ra ngoài ngay trước mặt anh.
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ ăn mặc như vậy, hơn nữa còn muốn đi ra ngoài thì tức đến mức ói máu.
Anh nhanh chóng chạy tới trước khi Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài, rồi vác cô lên vai.
Nguyễn Tri Hạ không ngờ Tư Mộ Hàn lại đột ngột vác cô lên như thế, nên theo bản năng định cho phần mông lại.