Nguyễn Tri Hạ giơ cây gậy trong tay lên, theo bản năng muốn vung đến đánh nó.
Nhưng không đợi cô vung cậy đến, đã thấy một viên đạn bắn trúng bụng sói con, ngay sau đó, sói con ngã trên mặt đất, đau đớn kêu gào.
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía bụng sói con, chỉ thấy trên bụng nó xuất hiện một lỗ máu.
Là ai nổ súng bắn nó?
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng nhìn xung quanh một vòng.
Rất nhanh, cô đã nhìn thấy trong rừng cây, có một một vật thể màu trắng chui ra.
Đúng là một con hổ trắng.
Hơn nữa, trên lưng nó còn có một người đàn ông.
vietwriter.vn
Trong tay người đàn ông là họng súng đen ngòm vẫn còn bốc khói.
Hiển nhiên, vừa rồi người nổ súng chính là anh ta.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm ngồi ở trên lưng hổ, không thể không thừa nhận, lúc này Mặc Thấm thật sự rất đẹp trai!
Cực kỳ giống mấy lão đại hắc đạo trên TV, vô cùng khí phách, tràn ngập khí chất vương giả.
Bên này hai con sói nhìn thấy sói con nhà mình bị công kích, lập tức quay đầu nhào về phía Mặc Thâm trên lưng hổ.
Chỉ tiếc còn chưa nhào lên, đã bị Mặc Thâm bắn hại phát sáng chết tươi.
Nhìn Mặc Thâm dễ dàng giải quyết hết ba con sói.
Thân thể Nguyễn Tri Hạ như bị rút cạn sức lực, cả người ngồi bệt trên đất.
Mặc Thâm ngồi trên lưng hổ, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ trên mặt đất, thấy toàn thân cô bẩn thỉu dơ dáy, vô cùng chật vật.
Anh ta nhếch môi đầy châm chọc: “Nếu như tôi tới chậm một bước, cô sẽ thành bữa tối cho sói rồi."
Nguyễn Tri Hạ ngồi dưới đất, có chút vô lực nhìn Mặc Thâm, chỉ cảm thấy anh ta nói chuyện thật đáng đánh đòn.
Nhìn thấy cô chật vật như vậy, có phải anh ta cảm thấy buồn cười lắm không?
Mặc Thâm cười nhạo thì cười nhạo chứ vẫn vươn tay với cô: “Còn không lên à, muốn ở lại làm bữa tối cho những con dã thú khác sao?"
Nhìn bàn tay Mặc Thâm duỗi ra, Nguyễn Tri Hạ không giơ tay đến.
Cô ngồi dưới đất, vẫn không nhúc nhích.
Trên thực tế, không phải Nguyễn Tri Hạ không muốn đi lên, mà là vừa rồi cô đã thật sự bị dọa.
Hiện tại toàn thân cô mềm nhũn.
Căn bản không thể động đậy.
Mặc Thâm có vẻ đã phát hiện ra điểm này, ý cười trong mắt càng đậm hơn vài phần.
Anh ta nhảy xuống từ trên lưng hổ, từ trên cao quan sát Nguyễn Tri Hạ, khóe miệng cong lên đầy trêu tức, anh ta vươn tay, trào phúng nói: “Có cần tôi kéo cô dậy không?"
Nguyễn Tri Hạ tức giận hất tay anh ta ra, sau khi lườm anh ta một cái, cô thở sâu một hơi, sau đó tự mình chống thân thể, chậm rãi đứng lên.
Mặc Thảm thấy vậy, cảm thấy vô nghĩa khoát tay, đứng thẳng người.
Nhìn toàn thân cô chật vật, vẻ trào phúng trên mặt anh ta không hề giảm: “Tự cho là thông minh, biết sai chưa?"
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, lại càng tức giận quay đầu đi.
Người đàn ông này, muốn cười cô thì cứ cười đi.
Hà tất phải nói móc nói của cô như vậy.
Vốn đã không chạy được khiến cô đủ bực tức rồi.
Lúc này chạy trốn thất bại, lại còn bị anh ta đùa cợt.
Trong lòng cô căm tức không thôi.
Ngay lúc Nguyễn Tri Hạ và Mặc Thẩm đang đầu khẩu, bọn họ không hề phát hiện một con rắn dài nhỏ đang lặng lẽ đến gần Nguyễn Tri Hạ từ phía sau.
Hướng nó di chuyển đúng là cánh tay trái bị thương của Nguyễn Tri Hạ, có vẻ là bị vết máu kia hấp dẫn tới.
Mặc Thâm thấy mình đã cứu Nguyễn Tri Hạ, nhưng cô lại không có ý cảm ơn mình, không khỏi cảm thấy được có chút căm tức.
Người phụ nữ này, có phải anh ta nên để cô bị sói ăn luôn không!
Anh ta có lòng tốt cứu cô, vậy mà cô còn tỏ thái độ cho anh ta xem?
Mặc Thâm thật muốn tiến lên bóp chết người phụ nữ khiến người ta giận sôi gan này.
Ngay lúc anh ta nghĩ như vậy, đột nhiên, anh ta thấy được dưới chân Nguyễn Tri Hạ không biết tự bao giờ đã xuất hiện một con rắn không biết thuộc chủng loại nào, nó đang đứng thẳng, miệng lè lưỡi tím.
Mắt thấy nó sắp cần phải cổ tay trắng xanh của Nguyễn Tri Hạ, đôi con người của anh ta không khỏi co rút.