Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hay là cô Nguyễn có lòng tin rằng cô cực kỳ hiểu tôi?"


Nguyễn Tri Hạ nhất thời không biết phải nói thế nào cho phải.


Người đàn ông này thật sự muốn thiết kế quần áo sao?


Chắc chắn không phải chỉnh có chứ?



"Sao? Chẳng lẽ cô Nguyễn sợ ở với tôi rồi sẽ yêu tôi à?"


Giọng điệu người đàn ông còn có vài phần khiêu khích.


Nguyễn Tri Hạ không nhịn được người đàn ông cứ thích nói mấy câu không biết xấu hổ như vậy, cô cười châm chọc: "Yêu anh ư?"


"Ngài Mộ Tư phải thất vọng rồi."


"Cho dù tôi có phải yêu heo cũng sẽ không yêu ngày đầu, ngài yên tâm 100%!"


Tư Mộ Hàn: "..."


Cái này có hơi chạnh lòng rồi.




"Vậy sao, vậy không bằng mỏi mắt chờ mong."


"Không cần mỏi mắt chờ mong, tôi dám khẳng định, tôi sẽ không thích anh."


Nguyễn Tri Hạ không chút do dự nói.


Tư Mộ Hàn nhếch môi cười, vươn tay với người phụ nữ: "Thế đành mong cô Nguyễn chỉ giáo nhiều hơn trong thời gian kế tiếp vi


Nguyễn Tri Hạ nhìn bàn tay người đàn ông duỗi ra, không hiểu sao lại có cảm giác nguy hiểm khi bị lang sói để mắt.


Cô giơ tay nắm tay người đàn ông: "Mong chỉ giáo nhiều hơn."


Má Lâm nói huấn luyện viên võ thuật mới đến đây, bảo cô đi xem xem có hài lòng hay không.


Nguyễn Tri Hạ rời giường rửa mặt xong thì đi xuống lầu.


Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Nguyễn Tri Hạ có chút kinh ngạc.


"Phó Lương?" Cô cất tiếng gọi không quá chắc chắn.


Người phụ nữ quay đầu, gương mặt trong trẻo lạnh lùng nhất thời xuất hiện trước mắt Nguyễn Tri Hạ, đồng thời, Nguyễn Tri Hạ cũng xác định mình không nhận sai người.


Huấn luyện viên võ thuật được mời tới, thật ra lại là bạn cùng phòng ký túc xá, Phó Lương, một cô gái khá lạnh lùng im lặng.


Phó Lương nhìn thấy cô, cũng không bất ngờ lắm, cô ấy gật đầu với cô: "Chào cậu, tôi là huấn luyện viên võ thuật mới tới."


Đây đại khái là câu nói dài nhất mà Nguyễn Tri Hạ nghe được từ Phó Lương.


"Thật trùng hợp. Phú Lương, thật không ngờ cậu lại là huấn luyện viên võ thuật mới của tôi."


Ngày thường Nguyễn Tri Hạ và Phó Lương không thân, nhưng quan hệ cũng không quá xấu, ngẫu nhiên cũng sẽ ân cần thăm hỏi vài câu.


Từ trước đến nay Phó Lương vẫn luôn không nói nhiều lắm.


Nguyễn Tri Hạ đã thành quen, kéo cô ấy ngồi trên ghế sofa, tán gẫu mấy câu.


Đại đa số đều là Nguyễn Tri Hạ nói, Phó Lương ừ vài câu.


Bởi vì Nguyễn Tri Hạ thật sự rất muốn có một người bạn, cho nên cô khổ sở cầu xin Tư Mộ Hàn, để buổi tối cho Phó Lương ngủ lại biệt thự, tỉnh dậy dạy võ cho cô xong lại về.


Tư Mộ Hàn bị Nguyễn Tri Hạ lém lỉnh dỗ ngọt, đành phải ngoại lệ mà đồng ý.


Tư Mộ Hàn đồng ý khiến Nguyễn Tri Hạ vui muốn chết, cuối cùng cũng có người làm bạn với cô rồi.


Lúc ăn cơm tối, Nguyễn Tri Hạ trực tiếp kéo Phó Lướng đến ngồi cùng bàn ăn.


Phó Lương bị Nguyễn Tri Hạ cưỡng chế ngồi trên ghế ăn cơm, không cho cô ấy đứng dậy.


Phó Lương bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống.


Tư Mộ Hàn ngồi ở ghế chủ vị, nhìn cô gái nhỏ nhà mình săn sóc chu đáo cho huấn luyện viên mới như vậy, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.


Vốn tưởng rằng đổi sang huấn luyện viên nữ, không sợ cô gái nhà mình hồng hạnh vượt tường, mà hiện tại anh nhìn thế nào cũng thấy nhanh hồng hạnh kia sắp leo ra khỏi mái tường rồi!


Đặc biệt mái tường này còn là một người phụ nữ.


Trong lòng anh khó chịu không thôi, phòng đàn ông chưa đủ, còn phải phòng cả phụ nữ.


Thế này chẳng phải người trên cả thế giới này đều là tình địch của anh sao.


Phó Lương cảm nhận được khí thế từ người đàn ông nào đó, không mảy may lui bước, ngược lại còn cười với Nguyễn Tri Hạ, có vài phần khiêu khích người đàn ông.


Tư Mộ Hàn thấy Phó Lương khiêu khích, theo bản năng nắm chặt chiếc đũa trong tay, sắc mặt u ám hẳn.


Cái cô Phó Lương này, vậy mà dám khiêu khích anh!


Ngang nhiên cướp đoạt người phụ nữ của anh!


Tư Mộ Hàn nhất thời cảm thấy tình địch nam không phải đáng ghét nhất, đáng ghét nhất là cải loại nam không ra nam, nữ không ra nữ này!


Nguyễn Tri Hạ không biết hai người lén đấu đả, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, cô còn vì một nụ cười của Phó Lượng mà hưng phấn không thô: "Wow, Phó Lương, cậu cười rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK