“Đợi đến khi chúng ta đã thực sự trở thành vợ chồng, anh hãy trả lại Nguyễn thị cho ba tôi!”
Mặt cô đỏ bừng lên, nhưng đôi mắt sáng ngời lại rất kiên định, nói bằng giọng chắc nịch, giống như không thể cự tuyệt.
"!!"
Tư Mộ Hàn bị hành động của cô chọc tức chết, anh hít vào một ngụm khí lạnh.
Hai mắt anh mở lớn, nhìn cô với vẻ không thể tin được.
Người phụ nữ này, rốt cuộc cô có biết mình đang đùa với lửa không?
Tư Mộ Hàn tức đến độ khẽ gầm lên: “Cô xuống ngay cho tôi!”
Người phụ nữ chết tiệt này, thế mà cô lại to gan như vậy!
Anh thật sự muốn bóp chết người phụ nữ ngốc nghếch này!
“Không!”
Nguyễn Tri Hạ như bám lấy Tư Mộ Hàn, không chịu xuống.
Cô giống như con chuột túi, treo trên người anh.
“Cô xuống ngay cho tôi!”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng đến đáng sợ, anh đè thấp giọng xuống, khẽ gầm lên.
“Tôi! Không! Xuống!”
Nguyễn Tri Hạ rất cố chấp, thậm chí còn có ý khiêu khích: “Trừ phi anh chị đồng ý với tôi, trả Nguyễn thị lại cho ba tôi!”
Cô nghĩ có lẽ mình đã ăn phải gan hùm gan báo rồi mới dám uy hiếp người đàn ông này.
Nhưng nhìn bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống cổ của Tư Mộ Hàn, xen lẫn vào đó là một sự bất lực, Nguyễn Tri Hạ như tóm được điểm yếu của anh, không muốn từ bỏ một cơ hội nhỏ nhoi nào.
“Cô!” Tư Mộ Hàn tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trán.
Anh thật sự đã đánh giá thấp cô.
Anh còn tưởng rằng cô không có đầu óc, nhưng không ngờ cô lại dám đe dọa anh như này.
Người phụ nữ này, anh thật sự phải dạy cho cô một bài học.
“Nguyễn Tri Hạ, tôi khuyên cô tốt hơn hết là nên trèo xuống ngay đi!”
Trong giọng nói của anh ngập tràn ý uy hiếp và cảnh cáo.
“Anh không đồng ý là tôi sẽ không chịu xuống đầu” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô nhìn Tư Mộ Hàn, tỏ ra hoàn toàn không sợ anh.
Bình thường hơi một tí là anh lại uy hiếp cô, đây là lúc để anh nếm thử cảm giác bị uy hiếp!