Lãnh Thiếu Khiêm nghĩ kiểu gì cũng không hiểu nổi.
Không phải chỉ là một ả đàn bà thôi ư?
Anh ba nhà mình cần gì phải làm bản thân thành ra như vậy.
Cái ả đàn bà tâm tư ngoan độc kia cũng đâu thèm liếc mắt nhìn anh nhiều hơn chút nào đâu.
Kỳ thật về chuyện anh ba nhà mình cưới ả đàn bà kia, Lãnh Thiếu Khiêm chẳng thích chút nào.
Anh ba vì cô mà để lộ việc chân đã khỏi trước kế hoạch, chỉ sợ tương lai sẽ càng thêm phiền phức đây.
Người đứng sau màn ngông cuồng như thế, bây giờ lại biết được anh ba không tàn phế, không biết sẽ làm ra hành động gì nữa đây.
Trước kia, khi anh ba còn hôn mê, đối phương tương đối an phận.
Nhưng từ khi anh ba cưới ả đàn bà kia vào nhà, đối phương lại bắt đầu rục rịch.
Hiện tại mọi chuyện đã bị phơi bày ra ánh sáng, sợ là sẽ càng táo tợn hơn
nữa.
Không biết ả đàn bà kia có phải kiếp nạn của anh ba không nữa. Chứ không tại sao trước đó đám người kia chẳng có động tĩnh gì, anh ba vừa cưới ả đàn bà này vào nhà, đối phương lại lập tức ra tay?
"Lão Tử, nâng ly với anh đi!"
Tư Mộ Hàn vươn tay định đoạt lại ly rượu.
"Được rồi, anh ba, anh đừng uống nữa."
Lãnh Thiếu Khiêm trực tiếp cầm ly và bình rượu đặt sang một bên, sau đó đỡ Tư Mộ Hàn ra khỏi phòng.
"Lão Tứ, anh vẫn còn muốn uống."
Tư Mộ Hàn dường như say thật rồi, đi đường cũng nghiêng nghiêng ngả ngả.
"Uống gì mà uống! Cho dù anh có uống chết, ả đàn bà kia cũng không đau lòng chút nào đâu."
"Không phải chỉ là gạt cô ta thôi sao, cô ta có cần đòi ly hôn với anh như vậy không!"
"Cũng không nghĩ xem bởi vì ai mà anh ba mới bại lộ chuyện chân đã khỏi hẳn nữa."
Lãnh Thiếu Khiêm cực kỳ bất mãn.
Tư Mộ Hàn lại đấm một cú lên mặt Lãnh Thiếu Khiêm: "Câm miệng! Không được mạng người phụ nữ của anh!"
"Má nó!"
Lãnh Thiếu Khiêm dùng đầu lưỡi sờ sờ phần quai hàm bị Tư Mộ Hàn đánh đến phát đau: "Anh ba, nếu anh cứ tiếp tục như vậy nữa sẽ thật sự mất luôn cả em đó, anh tin hay không?"
Không phải anh ấy chỉ mắng ả đàn bà kia vài câu thôi sao?
Anh ba thật sự phải bao che khuyết điểm đến cỡ đó ư?
Thật là.
Tình yêu đúng là thứ khiến con người ta sa đọa.
Anh ấy tuyệt đối sẽ không đụng vào đâu.
Thứ sinh vật gọi là phụ nữ này chính là đồ đáng ghét nhất trên đời, đặc biệt là loại đàn bà có lòng tham không đáy như rắn độc.
Cả đời này, anh ấy tuyệt đối sẽ không vì một người phụ nữ mà muốn chết muốn sống.
Tư Mộ Hàn không nói nữa, mà trực tiếp để cả người lên người Lãnh Thiếu Khiêm.
Lãnh Thiếu Khiêm hít sâu một hơi, nhận mệnh đỡ Tư Mộ Hàn lên xe.
Anh ấy nổ máy, nhấn ga chạy với vịnh Kim Sa.
Chiếc Porsche màu đỏ chạy bằng băng trên đường lớn, phát ra tiếng động cơ ầm ầm. Trên con đường tĩnh lặng, âm thanh này nghe cực kỳ vang dội.
Lúc chạy đến một ngã tư, Lãnh Thiếu Khiêm bỗng nhận được một cuộc gọi, thừa lúc đèn đỏ, anh ấy nhanh chóng bắt máy.
Lãnh Thiếu Khiêm nghiêng đầu, kẹp di động vào giữa tai và vai, vừa nhìn đèn đỏ vừa nói chuyện: "Alo, ai đó?"
Không biết đối phương nói gì, chỉ thấy Lãnh Thiếu Khiêm chửi thề một tiếng, sau đó lập tức cúp máy.
Khi băng qua ngã tư, trên con đường bên tay phải, ánh đèn xe chói lòa bỗng chiếu tới, đâm thẳng vào mắt Lãnh Thiếu Khiểm trong nháy mắt, khiến anh ấy phải híp mắt lại nhìn.
Một chiếc xe buýt đang điên cuồng lao thẳng về phía chiếc Porsche màu đỏ, hệt như không còn muốn sống nữa.
Lãnh Thiếu Khiêm nhìn thấy chiếc xe buýt đang nghiêng ngả lao về phía mình, đồng tử lập tức giãn ra, chửi thề một tiếng, sau đó vội vàng xoay tay lái.
Mặc dù tốc độ của anh ấy rất nhanh, nhưng vẫn bị xe buýt tông vào đuôi xe. Dưới tình huống va chạm kịch liệt, chiếc Porsche của anh ấy xoay tròn theo quán tính, cuối cùng mất khống chế đâm về phía rào chắn gần đó.