Cô ta biết bắt cô đi đối mặt với người đã từng làm nhục mình, quả thật đã làm khó có rồi.
Nhưng đây là cuộc sống, cho dù có bị người ta đạp lên tôn nghiêm, bạn cũng phải đâm đầu xông lên mới có thể nhìn thấy được con đường phía trước.
Lần này đi tới M. S, tâm trạng Nguyễn Tri Hạ không hề tốt đẹp.
Dưới sự dẫn dắt của lễ tân, lần thứ ba cô đi tới phòng tiếp khách tại tầng 98.
Bây giờ, chỉ có một mình cô ở bên trong cùng Mộ Tư.
Cửa phòng tiếp khách tự động mở ra, Mộ Tư đi vào.
Hôm nay Mộ Tự mặc đồ tây màu xám nhạt, dáng người như người mẫu không khác gì cái giá áo, vẫn cao gầy giống hôm qua.
Trên mặt vẫn là chiếc mặt nạ bạc lấp lánh.
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy từ trên ghế sofa, lễ phép chào: "Chào ngài Mộ Tư."
Nhìn cô gái nhỏ dịu ngoan đứng ở trước mặt mình, khóe môi Mộ Tư khẽ nhếch, ánh mắt thâm trầm rơi trên người phụ nữ, phảng phất như muốn chọc thủng một cái lỗ trên người cô.
Nguyễn Tri Hạ thấy Mộ Tư vẫn cứ nhìn mình, lại không nói lời nào, cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Đặc biệt là ánh mắt Mộ Tư nhìn cô giống như muốn ăn cô.
Lại càng khiến cô cảm thấy lông tơ dựng đứng cả lên.
Cô giơ tay ôm lấy tay mình: "Ngài Mộ Tư?"
Ánh mắt Mộ Tư lạnh lùng lườm cô:"Cô Nguyễn có vẻ rất sợ tôi nhỉ?"
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người, không khỏi cười nói: "Không. Tôi không sợ ngài Mộ Tư."
Tôi chỉ là hơi ghét anh thôi.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ đồng thời bỏ thêm một câu như vậy.
"Vậy sao? Tôi thấy e là trong lòng cô Nguyễn đang mắng tôi thì đúng hơn."
Người đàn ông nói rất chắc chắn.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời không nói gì.
Ánh mắt người đàn ông cũng thật sáng, trong lòng cô mắng anh ta mà anh ta cũng nhìn ra
được?
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, nở một nụ cười lịch sự với Mộ Tư.
"Ngài Mộ Tư nghĩ nhiều rồi, ngài là khách hàng của tôi, tôi làm sao dám mảng ngài chứ?"
"Ngài Mộ Tư, nếu không ngại thì xin nói nguyên nhân lần này ngài tìm tôi đi."
Nguyễn Tri Hạ dứt khoát nói huych toẹt ra.
Mộ Tư sờ sờ cái cằm trơn bóng dưới mặt nạ, khẽ xùy một tiếng: "Cô Nguyễn cảm thấy tôi tìm cô còn có thể vì nguyên nhân gì?"
Nguyễn Tri Hạ chìa tay ra tỏ vẻ không biết: "Tôi đương nhiên là không biết rồi."
"Có điều tôi hi vọng ngài Mộ Tư đừng lại như hôm qua, tôi chẳng qua chỉ là một thực tập sinh, thật sự không đáng để anh phải làm nhục trước nhiều người như vậy."
Hành động hôm qua của Mộ Tư thật sự khiến cô không chịu nổi.
Cô cũng không sợ nói thẳng với anh.
Mộ Tư nghe xong, đáy mắt hiện lên một tia u tối, hừ hừ nói: "Bình thường cô Nguyễn cũng đối xử với khách hàng của mình như vậy sao?"
Giọng của người đàn ông khàn khàn u ám, khiến cho người ta nghe qua cảm thấy có chút quái dị.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía Mộ Tư, ánh mắt có vài phần không vui: “Ngài Mộ Tư, ngài có phải có bất mãn gì với tôi không?"
Người đàn ông này bị gì thế?
Lần đầu tiên gặp anh ta, cô đã cảm thấy có vẻ như anh ta biết cô rồi?
"Làm sao có thể? Tôi và cô Nguyễn mới chỉ gặp nhau lần đầu vào hôm qua thôi."
Mộ Tư chậm rãi nói tiếp: "Hôm qua là vì có tiểu nhân gây rối cho nên mới hiểu lầm cô Nguyễn, vốn định bảo cô đến thử bàn bạc tiếp, sao tính tình cô Nguyễn lại cáu kỉnh thế."
Nghe xong lời người đàn ông nói, Nguyễn Tri Hạ tức giận cắn răng: "Sợ là ngài Mộ Tư hiểu lầm rồi."
"Tính tình tôi từ trước đến nay rất tốt, chẳng qua là có đôi khi, đối đãi với người không biết tôn trọng người khác thì làm sao mà hữu nghị cho được?"