Dáng vẻ hiểu chuyện, chuyện cũ nào có thể bỏ qua thì sẽ bỏ qua của Phương Minh Mị thật sự khiến Lạc Tuấn Thần buồn nôn.
Sự giáo dục tốt từ nhỏ làm anh ấy thật sự không nói ra lời khó nghe được, chỉ đành nói: "Mấy chuyện như hôn nhân của con cái do ba mẹ làm chủ, lời giới thiệu của bà mai đã sớm lỗi thời rồi. Nói tóm lại, tôi sẽ không đồng ý mối hôn sự này!"
"Bốp..."
Ba Lạc giận không chịu nổi, trực tiếp đưa tay tát thẳng vào mặt của Lạc Tuấn Thần.
Một tiếng “bốc” vang lên, cực kỳ vang dội.
Lập tức dọa mẹ Lạc và Phương Minh Mị ở một bên sợ hãi.
Hai người phụ nữ yêu Lạc Tuấn Thần nhìn thấy trên một bên mặt trắng nõn của Lạc Tuấn Thần in rõ dấu năm ngón tay, trong lòng không nói cũng biết có bao nhiêu đau lòng.
Phương Minh Mị dường như tiến lên trước một bước, đưa xoa lên gương mặt của Lạc Tuấn Thần, khóc lóc nói: "Anh Tuấn Thần, em cầu xin anh, anh đừng chọc giận bác Lạc nữa mà, anh hãy mau nói với bác Lạc những lời vừa rồi của anh đều là nói đùa thôi đi, chúng ta sẽ không hủy bỏ hôn ước."
Phương Minh Mị thật sự rất đau lòng, nhìn thấy Lạc Tuấn Thần bị đánh mà tựa như cô ta bị đánh vậy, khóc còn nhiều hơn một người trong cuộc như anh ấy: "Em biết tính tình của em không được tốt, em đều có thể đổi hết mà."
Lạc Tuấn Thần lạnh lùng kéo tay của Phương Minh Mị xuống, lui về sau một bước, giữ khoảng cách với cô ta, anh nhìn về phía ba Lạc, vẫn là câu nói kia: "Cho dù hôm nay ba có đánh chết con thì con vẫn muốn hủy bỏ hôn ước, con sẽ không cưới cô ta đâu!"
"Lạc Tuấn Thần!"
Không đợi ba Lạc nổi bão, Phương Minh Mị đã tức giận trước.
Cô ta đứng ở đó, cả người run lên vì giận: "Rốt cuộc là em không tốt ở đâu? Vì sao anh lại chỉ thích Nguyễn Tri Hạ cơ chứ! Cô ta thì có gì tốt, chẳng qua chỉ là một cô chiêu không được yêu chiều mà thôi, cô ta có thể cho anh cái gì?"
Lạc Tuấn Thần nhìn về phía Phương Minh Mị, không hề keo kiệt mà tán dương Nguyễn Tri Hạ: "Cái gì cô ấy cũng tốt hơn cô cả! Cho dù cô ấy không cho tôi được cái gì, nhưng tôi vẫn thích cô ấy!"
"A a... Lạc Tuấn Thần, em hận anh!" Phương Minh Mị tức giận xoay người chạy đi.
Ba Phương nhìn con gái nhà mình bị hạ thấp như vậy, lập tức nổi giận đùng đùng với ba mẹ Lạc: "Anh Lạc, nhìn đứa con trai tốt mà ông nuôi đi, theo tôi thấy, hôn sự này, không cần. cũng được!"
Ba Phương nói xong, kéo VỢ của mình dậy, giận đùng đùng rời khỏi nhà họ Lạc.
Người nhà họ Phương vừa rời đi,
Ba Lạc tức giận xoay người đi đến bên tường trong phòng khách, lấy cái roi da tổ truyền, giới tay vung lên, hung hăng quất vào người Lạc Tuấn Thần: "Cái thằng con bất hiếu này! Đúng là bất hiếu mà! Nhìn chuyện tốt mày làm đi! Mặt mũi nhà họ Lạc này đều bị mày ném sạch rồi!"
Lạc Tuấn Thần cũng không né tránh, mặc cho ba Lạc quất roi.
Anh ấy cứ đứng ở đó, tựa như một cây dương trắng, từ đầu đến cuối đều thẳng lưng đứng đó.
Dù cho da tróc thịt bong, anh ấy cũng chỉ là cắn răng, nhíu mày lại, đau đến mức mồ hôi lạnh đều chảy ra, nhưng anh ấy lại không hề chịu thua.
Mẹ Lạc ở một bên đứng nhìn, nước mắt ào ào tuôn ra, nhưng cũng không dám tiến lên ngăn cản.
Bởi vì bà ấy biết rõ tính của ông chồng mình, nếu bà ấy tiến lên ngăn cản, chỉ sợ ông ta còn đánh ác hơn nữa.
Vậy nên bà ấy chỉ có thể không ngừng nháy mắt với con trai của mình, như muốn nói: Con trai à, mẹ xin con, con mau chịu thua ba con đi mà