Nguyễn Tri Hạ có hơi thờ ơ mà gật đầu: “Là thật đấy.”
Nói đến Mộ Tư, Nguyễn Tri Hạ lại thấy đau đầu.
“Thế em mau chóng chuẩn bị đi, chị đưa em sang, em đấy, cũng đừng nghĩ nhiều quá, cứ xem như đi thưởng thức cảnh sắc của tập đoàn đứng đầu trong nước đi.”
Hoa Hy biết cô không muốn tiếp xúc nhiều với Mộ Tư, chỉ có thể bất lực an ủi cô một câu.
“Ừm.”
Nguyễn Tri Hạ ra ngoài make up lại.
Cô không muốn mình vác theo hai quầng thâm sang đấy rồi lại bị gã đàn ông xấu nết ấy mỉa mai đâu.
Đến M.S, tiếp tân đã quen mặt cô, vừa nhìn thấy cô thì lập tức chủ động bước lên tiếp đón.
“Cô Nguyễn, cô đến rồi, mời đi bên này.”
Thái độ ân cần của tiếp tân làm Nguyễn Tri Hạ có hơi cạn lời.
Sao cô lại thấy mình hình như giống khách VIP của M.S quá, thái độ của tiếp tân tốt bất ngờ, còn nhớ lần đầu đến đây với Cao Đồng Đồng, tiếp tân không hề có cái thái độ này nhé.
Nguyễn Tri Hạ nào biết tiếp tân đã tiếp đón cô như tiếp đón nữ chủ nhân tương lai từ lâu rồi.
Vậy thì thái độ chắc chắn phải tốt lên nhiều chứ!
Tiếp tân đưa Nguyễn Tri Hạ đến thang máy chuyên dụng cho chủ tịch: “Cô Nguyễn, chủ tịch đã căn dặn, khi cô đến thì cứ đi thang máy riêng lên thẳng văn phòng của anh ấy.”
Tiếp tân nói với chất giọng nhẹ nhàng thỏ thẻ, cứ như sợ nếu mình to tiếng một chút thì sẽ chọc giận cô gái có vẻ là nữ chủ nhân tương lai này.
Phải biết rằng, từ khi tập đoàn dời về trong nước đến nay, đây là lần đầu tiên có người khác có thể đi thang máy chuyên dụng dành cho chủ tịch đấy?
Cô Nguyễn này mới bản lĩnh làm sao!
Có thể khiến chủ tịch đối xử đặc biệt với cô như vậy.
Nguyễn Tri Hạ đương nhiên không biết tiếp tân đang nghĩ gì, cô nhìn cái thang máy lộng lẫy nguy nga, chỉ cảm thấy người giàu sống xa xỉ làm sao.
Đến cái thang máy chuyên dụng cũng toàn mùi tiền.
Bước vào thang máy lấp la lấp lánh, Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, không ngừng thầm lặn lòng rằng phải nhịn xuống, nhịn đi, tuyệt đối không được tức giận.
Thang máy đi thẳng từ khu tiếp khách tầng một đến tầng chín mươi chín, quá trình đi lên nhanh không khác gì ngồi xe bay.
Quan trọng hơn là, cô...
Chân cô mềm nhũn.
Ra khỏi thang máy, cả người Nguyễn Tri Hạ không khác gì đang bay, cô cảm giác hồn mình thoát khỏi xác sau khi đi cái thang máy chết dẫm này.
Đáng sợ quá...
Chống tay vào bức tường bên cạnh, hành lang tông màu đen, trông u ám hết Sức.
Đèn vàng trên tường vẫn sáng, Nguyễn Tri Hạ sau khi ra khỏi thang máy thì vừa chống tường vừa đi.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy một cái cửa lớn, nhưng bước vào thì chỉ thấy một phòng sinh cực lớn, bên trong có bày một sofa da thật và bàn trà ngọc thạch vừa nhìn là biết có giá trên trời.
Còn có một sân golf nhỏ nữa...
Bên cạnh còn có một quầy bar, tủ rượu bên trong bày đủ các loại rượu nổi tiếng, các thể loại mà có tiền cũng không mua được trên thị trường.
Nguyễn Tri Hạ nuốt nước miếng, xoa xoa hai tay, thở hắt một hơi, người đàn ông này phải giàu cỡ nào thế trời?
Một bình rượu bất kỳ trong tủ rượu đằng kia cũng đủ cho cô sống mấy kiếp rồi đấy.
Không gian gần 300 mét vuông, rộng đến đáng sợ, bốn bề tĩnh lặng như tờ, cứ kinh dị thế nào.
Nguyễn Tri Hạ lấy hơi rồi hô to: “Ngài Mộ Tư, cho hỏi anh có ở đây không?”
Xung quanh ngoài tiếng cô vọng lại, dường như không có âm thanh nào khác.
Nguyễn Tri Hạ sợ nhất là những bầu không khí kinh khủng như thế này.
Không khỏi vòng tay tự ôm cánh tay mình, đi thẳng về phía cánh cửa lớn duy nhất trong phòng.