Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không có!"


"Hạ Hạ, sao mặt của cậu lại đỏ như vậy chứ? Có phải nhớ đến chuyện gì xấu hổ hay không?"



"Cậu mới nhớ đến chuyện gì xấu hổ đấy!"


"Ha ha, Hạ Hạ, khuôn mặt của cậu không đánh đã khai hết cả rồi!" La An An ôm bụng cười to.


"Không được cười." Nguyễn Tri Hạ tức giận gầm nhẹ.


Ban đêm trở về Đế Uyển, Nguyễn Tri Hạ mới biết được chuyện mình đồng ý với Nguyễn Thiện Dân lúc sáng tức cười đến mức nào.




Sao cô lại cảm thấy chỉ vì mấy câu nói của mình mà Tư Mộ Hàn có thể trả lại Nguyễn thị cho Nguyễn Thiên Dân được chứ?


Nhưng mà nếu như cô không đồng ý, lỡ như Nguyễn Thiện Dân thật sự phát điên lên, làm ra chuyện gì đó thì cô có hối hận cũng không kịp nữa rồi.


Dù sao cũng đã đồng ý rồi, lúc này không thể bỏ cuộc giữa chừng được, cũng hèn quá rồi!


Phải kiên trì


Cầu xin người ta phải có thành ý, nghĩ tới đây, Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ rốt cuộc mình nên làm cái gì để tâm trạng của người đàn ông kia tốt hơn nhỉ?


Hình như anh rất thích cô chà lưng cho anh thì phải?


Hay là cô xoa bóp cho anh?


Nghe nói người có hai chân không tiện, nếu như xoa bóp chân liên tục thì cũng có tác dụng tốt để hồi phục.


Suy nghĩ không bằng hành động, Nguyễn Tri Hạ lập tức lên mạng tra cách xoa bóp, sau đó nhớ kỹ.


Song khi cô chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ thì mới biết vậy mà Tư Mộ Hàn lại không ở trong biệt thự, hơn nữa mấy ngày tới cũng sẽ không trở về.


Cô lập tức ngơ ngác ngây người.


Mấy ngày trôi qua, Nguyễn Tri Hạ đều không thể nhìn thấy Tư Mộ Hàn, mà Nguyễn Thiên Dân thì ngược lại, gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại.


Cô trực tiếp rống lên đáp lại, cô còn chẳng gặp được Tư Mộ Hàn thì cầu xin kiểu quái gì được?


Vô tình Nguyễn Tri Hạ gặp được Lạc Tuấn Thần ở trường học.


Nói đến đây, từ sau ngày gặp nhau ở đồn cảnh sát đó thì cô cũng không gặp lại anh ấy nữa.


Khi gặp lại Lạc Tuấn Thần, Nguyễn Tri Hạ không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, còn có chút câu nệ, dù sao Phương Minh Mị không chỉ một lần gây phiền toái cho cô vì anh ấy.


Chuyện đồn cảnh sát lần trước đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.


Lòng đố kỵ của phụ nữ thật là đáng sợ.


Cô cảm thấy không có chuyện gì thì cũng nên tránh nhau một chút, dù sao giữa cô và Lạc Tuấn Thần thật sự chẳng có gì cả, sau này những lúc phải ở riêng hai người, nếu không quá cần thiết thì cứ tránh đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK