Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối.


Nguyễn Tri Hạ đã tìm thấy một báo cáo tương thích ghép tủy trong phòng làm việc của Tư Mộ Hàn.


Nhìn chữ trên báo cáo, Nguyễn Tri Hạ mỉm cười vô lực.


Người này đúng là.



Ngoài miệng thì tàn nhẫn vô tình nhưng trên thực tế lại mềm lòng hơn bất cứ ai khác.


Nhìn ngày trên báo cáo, có lẽ sau khi ba anh tới tìm hôm đó thì anh đã đi làm.


Nhưng...


Đáng buồn thay, nó không tương thích.


Nghĩ đến cậu bé nho nhỏ kia sắp phải mất.


Nguyễn Tri Hạ cảm khái thế sự vô thường.


Cô tự nhủ trong lòng rằng cô phải trân trọng từng ngày ở bên Tư Mộ Hàn.


Dù sao thì cô sẽ không bao giờ biết khi nào thì chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra.




Trân trọng từng ngày.


Khi Tư Mộ Hàn bước vào, anh tình cờ thấy Nguyễn Tri Hạ đang cầm trên tay tờ báo cáo tương thích.


Anh lúng túng ho khan nói: "Em thấy rồi sao?"


Nguyễn Tri Hạ đi tới, chủ động ôm eo anh, vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh gật đầu: "Em thấy rồi."


"Cậu bé sẽ chết sao?"


Nguyễn Tri Hạ hỏi.


Tư Mộ Hàn vỗ đầu Nguyễn Tri Hạ, trong mắt có chút bối rối hiểm thấy: “Anh không biết. Có lẽ sẽ chết, hoặc không."


"Có lẽ đó là trời định, anh không cứu được nó."


Dù cậu bé là con của người phụ nữ kia nhưng anh phải thừa nhận rằng anh không hề ghét Gia Lạc.


Nếu cứu được, anh sẽ cứu.


Nhưng trớ trêu là tủy anh cũng không tương thích.


Nguyễn Tri Hạ nói: “Anh đã làm hết những điều nên làm rồi, còn lại là tùy thuộc vào số phận, em hy vọng cậu bé có thể tìm thấy tủy phù hợp càng sớm càng tốt."


Tư Mộ Hàn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: “Ừm."


Vài ngày sau, Tư Tấn Trạch lại tới.


Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đang uống trà trong phòng khách.


Tư Tấn Trạch tức giận lao vào.


Nhìn Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ rảnh rỗi ngồi trên ghế sô pha uống trà.


Tư Tấn Trạch tức giận hét lên: “Tư Mộ Hàn, sao mày lại tàn nhẫn đến mức từ chối cứu em trai mình chứ?"


Ánh mắt Tư Mộ Hàn nhìn Tư Tấn Trạch không có hơi ẩm, hai mắt nheo lại: “Ai cho phép ông vào đây?"


Anh hừ lạnh một tiếng: “Cút ngay!"


Người vệ sĩ bên cạnh vội vàng tiến tới túm lấy Tư Tấn Trạch và lôi ông ta ra ngoài.


Thấy Tư Mộ Hàn không nể mặt, Tư Tấn Trạch nói: "Thằng chết tiệt! Đáng lẽ lúc đó tao không nên cho **** ***** để mẹ mày thụ tinh ống nghiệm sinh ra một thằng như mày!"


"Nếu sớm biết sẽ sinh ra một kẻ máu lạnh tàn nhẫn như mày, tạo không sinh còn hơn!"


"Tư Mộ Hàn, thấy chết không cứu sẽ bị trời trừng phạt đấy!"


Tư Tấn Trạch lớn tiếng chửi rủa.


Nguyễn Tri Hạ không thể nghe nữa.


Cô phất tay: “Buông ông ta ra."


Người vệ sĩ lập tức thả Tư Tấn Trạch ra.


Nhìn thấy vậy, Tư Tấn Trạch lộ ra một chút vui mừng.


Có vẻ như ông ta nghĩ Nguyễn Tri Hạ sẽ nói thay mình.


Ai biết Nguyễn Tri Hạ lại nói: "Ông Tư, tôi cảm thấy xấu hổ thay cho ông đấy!"


Biểu cảm của Tư Tấn Trạch đột ngột thay đổi.


Ánh mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ cũng trở nên nghiêm nghị hơn rất nhiều.


Không đợi ông ta nói gì, Nguyễn Tri Hạ lại lớn tiếng.


"Cho dù mẹ chồng và ông trước kia làm thế nào để sinh ra Mộ Hàn thì ông cũng không nên nói ra những lời tổn thương như vậy! Gia Lạc là con ông, lẽ nào Mộ Hàn không phải sao? Ông có bao giờ nghĩ tới mỗi câu của mình sẽ khiến Mộ Hàn tổn thương tới mức nào không!"


"Nửa đời trước của anh ấy ông đã không có mặt, nếu nửa đời sau không thể ở bên cạnh anh ấy thì xin ông ăn nói tử tế, đừng nói những lời khiến người ta tổn thương như vậy nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK