Tư Mộ Hàn không thay đổi sắc mặt nhìn lại cô.
Không nói gì.
Dường như anh không định giúp cô.
Nguyễn Tri Hạ lập tức bĩu môi tức giận.
Người đàn ông keo kiệt này.
Cô chỉ nói giúp ông nội của anh một câu thôi, anh nhất định phải gây khó dễ với cô thế à?
Nguyễn Tri Hạ trợn tròn mắt, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, cô nói với ông cụ: "Ông nội, Mộ Hàn nói ngồi cũng mệt, muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút."
Ông cụ không nghi ngờ gì, nói ngay với cô: "Được được được, vậy cháu đưa cháu ba lên lầu nghỉ ngơi trước đi."
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ đang đi về phía mình một cái thật sâu, khóe miệng khẽ cong lên.
Nhưng cũng không vạch trần cô.
Nguyễn Tri Hạ đẩy Tư Mộ Hàn vào thang máy, lên tầng ba, vào trong phòng ngủ của Tư Mộ Hàn.
Ngay khi cô vừa đóng cửa phòng lại, Tư Mộ Hàn ngồi trên xe lăn lập tức mỉm cười hỏi cô: "Anh nói mình mệt mỏi và muốn lên lầu nghỉ ngơi với em khi nào
vậy?"
Nguyễn Tri Hạ tức giận liếc nhìn anh, đáp: "Tư Mộ Hàn, anh cố ý đúng không?"
"Không phải em chỉ nói giúp ông nội anh một câu thôi sao? Anh có cần giận em đến mức đó không hả? Em nháy mắt với anh mà anh lại giả vờ như không nhìn thấy.”
Tư Mộ Hàn kéo cô ngồi lên đùi, một tay ôm eo cô, một tay ấn lấy... hai cánh môi của cô, ánh mắt anh trở nên nóng bỏng.
Anh cúi người hôn cô nhưng khi cách đôi môi cô chưa đầy một cm, anh lại dừng lại, cô nghe anh nói: "Hạ Hạ, em phải biết người đàn ông của em là người rất hẹp hòi. Không được nói với bất kỳ người đàn ông nào rằng người đàn ông của em không tốt."
Nguyễn Tri Hạ trợn mắt há mồm muốn phản bác gì đó.
Thế nhưng...
Lời nói còn chưa thốt ra khỏi miệng đã bị nụ hôn thật sâu của Tư Mộ Hàn chặn lại.
Nguyễn Tri Hạ mở trừng mắt, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc không nói nên lời.
Có cần bá đạo như thế không?
Ngay cả ông nội mình mà cũng có thể ghen sao hả?
Người đàn ông này.
Đúng vua ghen mà.
Nhắm mắt lại, cô vòng tay trên cổ Tư Mộ Hàn, để mặc anh hôn.
Trời lạnh.
Hai người trốn trong chăn ngủ trưa.
Cho đến khi quản gia gọi xuống mới đứng lên rửa mặt và xuống lầu ăn bữa cơm đoàn viên.
Đêm ba mươi.
Đó là lúc người một nhà cùng ngồi vào bàn cùng nhau ăn cơm đoàn viên.
20
Cho dù người bề bộn bên ngoài hay là người ngồi xổm ở nhà, tất cả đều sẽ có mặt.
Khi Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đi xuống.
Chiếc bàn lớn dài gần hai mươi mét được gần mấy đời con cháu nhà họ Tư quây kín.
Người ngồi trên ghế chính đương nhiên là ông cụ Tư.
Ngồi trên ghế chính phụ là em trai của ông cụ, cũng là ông hai của Tư Mộ Hàn.
Những vị trí còn lại là con cháu của hai gia đình.
Có gần ba mươi người đang ngồi ở đó.
Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn đã hoa cả mắt.
Nhưng cũng may ông cụ không định giới thiệu với cô từng người một.
Nếu không cô sẽ sụp đổ mất.
Bởi vì Tư Mộ Hàn là cháu trai lớn nên đương nhiên vị trí của Tư Mộ Hàn sẽ gần bên người ông cụ.
Nguyễn Tri Hạ với tư cách là mợ chủ của nhà họ Tư, vợ của Tư Mộ Hàn nên dĩ nhiên cũng ngồi cùng chỗ với anh.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống thì vẫn luôn cúi đầu kỳ quái.
Trông cô có vẻ mảnh mai yếu ớt khiến một vài người dùng bên nhìn vào còn tưởng cô dễ bắt nạt.
Cô con dâu lớn của ông hai thầy Nguyễn Tri Hạ được gọi xuống không chào ai một tiếng đã ngồi vào chỗ, liền mở miệng nói với ông cụ: "Bác trai, cô cháu dâu này của bác cũng không hiểu chuyện quá rồi. Nhìn thấy các chú thím ngồi đây thế này mà không mở miệng hồ được một tiếng.”
Nguyễn Tri Hạ dừng một chút, nhìn người phụ nữ đang nói chuyện rồi lại nhìn sang ông cụ, sau đó nhìn về phía Tư Mộ Hàn. Trong đôi mắt trong veo như nước đều là vẻ hoang mang không biết nên làm sao mới tốt.
Cô thậm chí còn không biết người này là ai.
Cô chào hỏi thế nào bây giờ?