Cố ý khiến bọn họ hiểu lầm đối phương là anh em họ, là muốn mượn chuyện này chia rẽ bọn họ, hay là mượn chuyện này để hủy hoại bọn họ?
Anh cũng không dám chắc.
Tóm lại mục đích của đối phương, là nhằm vào hai người bọn họ.
"Tư Mộ Hàn, chúng ta thật sự không phải anh em họ sao?”
Nguyễn Tri Hạ vẫn có chút lo lắng.
Cô thầm nghĩ liệu có phải Tư Mộ Hàn đang an ủi cô không.
Tư Mộ Hàn bất mãn cốc trán cô: “Không phải.”
Cô mong bọn họ là anh em họ vậy à?
Nguyễn Tri Hạ ôm trán, cực kì ấm ức nhìn Tư Mộ Hàn, tội nghiệp nói: "Đau...”
Tư Mộ Hàn theo bản năng cúi đầu thổi thổi cho cô: “Còn đau không?”
Nguyễn Tri Hạ nhất thời ôm lấy cổ anh, khẽ cắn một miếng lên môi anh, sau đó cười như thực hiện được trò đùa giai.
"Cho anh cốc em này, em cần anh! Đây là em đáp lễ đấy...”
Tuy không biết vì sao Tư Mộ Hàn lại khẳng định bọn họ không phải anh em họ.
Nhưng nếu anh đã nói không phải.
Vậy thì sao cô còn phải tự tìm phiền não.
Có điều chuyện này được giải quyết rồi.
Nhưng chuyện không thể mang thai sinh con, vẫn khiến cô buồn bực.
Cô không khỏi ôm lấy cổ Tư Mộ Hàn, có chút buồn rầu nói: "Tư Mộ Hàn, nếu chúng ta không có con, anh có cảm thấy thất vọng không?”
Tư Mộ Hàn gần như không chút do dự trả lời: “Vì sao phải thất vọng?”
Bản thân anh không thích có người tới chia sẻ cô với mình.
Nếu không phải bác sĩ nói, sau khi phụ nữ sinh con, chứng đau bụng kinh sẽ biến mất thì anh sẽ không cân nhắc đến chuyện có con gì đó đâu.
Như nghĩ tới cái gì, Tư Mộ Hàn đè trán cô ra hỏi: "Hôm nay em đến bệnh viện, có phải bác sĩ nói gì với em không?”
Nguyễn Tri Hạ ôm cổ anh, cả người quân trên người anh, có chút khó chịu nói: "Bác sĩ nói em bị chống lạnh tử cung, tỷ lệ mang thai không lớn, muốn có con còn phải điều dưỡng đã.”
"Tư Mộ Hàn, nếu sau này em không thể sinh con, anh còn cần em không?”
Người đàn ông gia tài bạc tỷ như Tư Mộ Hàn, nếu không có con của riêng mình thì nhất định không được rồi.
Cô không khỏi có chút lo lắng.
"Anh cần em, chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện em có sinh được con hay không.”
Tư Mộ Hàn tới gần, tại cắn miệng cô một cái, coi như trừng phạt.
Anh ôm chặt cô, cực kì nghiêm túc nói: "Với anh mà nói, có con hay không không quan trọng.”
"Nhưng không có em, anh nhất định sẽ cảm thấy cuộc đời vô cùng tối tăm”
Đôi mắt sâu như đầm lầy của anh thâm tình nhìn cô: “Cho nên bất kể có xảy ra chuyện gì, bất kể người khác có nói gì với em, em cũng phải đảm bảo với anh trước, không được có suy nghĩ rời khỏi anh, nghe chưa?
Anh thật sự rất sợ cô sẽ hiểu nhầm anh và cô là anh em họ, sau đó len lén rời khỏi anh.
Anh thật sự sẽ phát điên lên đấy.
Nguyễn Tri Hạ càng thêm ra sức ôm lấy anh, chân quấn lấy eo anh, giống như con chuột túi, cứ nằm ở trong lòng anh như thế.
"Không đâu.”
Cô lại không ngốc.
Sao có thể dưới tình huống không rõ ràng mà cứ thế rời xa anh được.
Đâu phải đang diễn phim Quỳnh Dao.
Cái gì mà nữ chính vì muốn tốt cho nam chính mà rời xa anh ta.
Nguyễn Tri Hạ cô không phải thánh nhân, mặc dù biết hai người có thể là anh em họ.
Nhưng suy nghĩ đầu tiên của cô cũng không phải là làm sao để rời đi, mà là nghĩ xem, sau này cô và Tư Mộ Hàn phải làm sao.
Bọn họ yêu nhau như thế, bọn họ phải chấp nhận đổi bên có quan hệ huyết thống với nhau thế nào.
Thậm chí cô còn từng nghĩ, sẽ cùng Tư Mộ Hàn lên núi ẩn cư, dù cho cả đời không sinh được con, cô cũng không muốn rời xa anh.
Cô là người ích kỷ.
Cho dù có vi phạm luân thường đạo lý, cô vẫn muốn có anh.
Chắc có lẽ là cô điên rồi.
Nhưng may mà, Tư Mộ Hàn nói, bọn họ không phải anh em họ, bọn họ không có quan hệ huyết thống.
Nếu không có thật sự không biết mình mà điên lên sẽ làm ra chuyện kinh hãi cỡ nào.