Nhưng ít nhất khi tới đây anh cũng xác nhận được một tin tức.
Chính là, cậu út của Hạ Hạ có địch ý với anh.
Là loại hận thấu xương.
Điều này khiến anh cảm thấy có chút không ổn.
Anh và Hạ Hạ sợ là sẽ không thể hòa thuận như trước.
Sự xuất hiện của Mộc Quý Bạch dường như đã phá vỡ sự yên lặng, khiến anh cảm thấy có chút lo sợ cho tương lai.
Sau khi Tư Mộ Hàn rời đi.
Mộc Quý Bạch ngồi trên ghế văn phòng nhìn bia ngắm trên tường, anh ta cầm phi tiêu lên rồi tùy tay ném một cái, trúng chấm đỏ.
Anh ta đẩy gọng kính, đôi mắt dưới mắt kính lóe lên tia căm hận và sát ý đáng kinh ngạc.
Buổi tối, khi Mộc Quý Bạch đi vào đưa đồ ăn cho Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ hất đổ bát cơm mà anh ta mang vào, lạnh lùng nói: "Thả cháu ra."
Mộc Quý Bạch nhìn đồ ăn bị hất tung, ánh mắt cụp xuống nhìn không ra cảm xúc gì.
KU
Nguyễn Tri Hạ vẫn cố chấp nhìn Mộc Quý Bạch.
Không ai lùi bước.
Sau khoảng một phút, Mộc Quý Bạch ngẩng lên nhìn cô.
Anh ta khẽ nói: "Dù cháu ăn hay không ăn thì cậu cũng sẽ không để cháu ở bên người nhà họ Tư."
"Nếu cháu nhất định muốn tuyệt thực để chống lại cậu, vậy cậu cũng không ngại mang Tiểu Hành tới bầu bạn với cháu."
Những lời của Mộc Quý Bạch nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng lại mang lại một cảm giác đe dọa mạnh mẽ.
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ tái nhợt, cô có chút không tin mà nhìn Mộc Quý Bạch: “Cậu út, sao cậu có thể làm như vậy!"
Đây vẫn là cậu út của cô sao?
Sao cậu út có thể lấy Tiểu Hành để uy hiếp cô được?
Mộc Quý Bạch ngồi xổm xuống dọn dẹp đồ ăn mà Nguyễn Tri Hạ đã hất đổ, sau đó vừa giải thích trong khi dọn dẹp.
"Hạ Hạ, cho dù cậu làm gì thì cũng đều là vì muốn tốt cho cháu, sau này cháu sẽ hiểu tất cả những gì cậu làm đều là vì cháu."
Nguyễn Tri Hạ nặng nề ngã xuống giường, nhìn người đàn ông có vẻ dịu dàng trước mặt, ánh mắt có chút xa lạ.
Cô lẩm bẩm nói: "Cậu vẫn là cậu út luôn yêu thương cháu sao?"
Mộc Quý Bạch nắm chặt bát cơm trong tay, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.
Anh ta nói: “Đúng, cậu vẫn luôn là cậu út yêu thương cháu nhất.”
Nhưng cô đã không phải là cô gái nhỏ luôn quấy rầy anh ta và nói lớn lên muốn gả cho anh ta nữa...
"Thật sao?"
KO
Nguyễn Tri Hạ không tin.
Cô lặng lẽ trèo lên giường, đắp chăn lên người và nhận rõ sự thật rằng mình đang bị giam cầm bởi Mộc Quý Bạch.
Mộc Quý Bạch đứng dậy, cầm cái khay trong tay nhìn Nguyễn Tri Hạ đang quay lưng về phía mình.
Có một nỗi buồn khó nhận ra trong mắt anh ta.
Hạ Hạ, cháu yêu bất kỳ người nào khác, cậu cũng có thể chúc phúc cho cháu.
Nhưng tại sao, người cháu yêu nhất định phải là Tư Mộ Hàn!
Cháu có biết anh ta là... của cháu không!
Mộc Quý Bạch thở dài và bước ra khỏi phòng.
Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường, nhìn vào cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn ở đối diện.
Đôi mắt cô đầy vẻ lạnh lùng.
Cô đã bị nhốt ở đây một ngày.
Cô nhận ra cậu út đã không phải cậu út mà cô từng biết nữa.
Cậu út đã thay đổi.
Thay đổi tới mức cô không nhận ra.
Để Uyển.
Tư Mộ Hàn một mình nằm trên giường, anh không thể nhìn thấy cả ngón tay của mình, thế giới trước mắt là một mảnh đen kịt.
Đúng vậy.
Sau khi trở về từ nhà máy rượu, mắt anh không còn nhìn thấy gì nữa.
Anh bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình.
Anh có thể cho Hạ Hạ hạnh phúc sao?
Nếu sau này không bao giờ có thể nhìn thấy nữa.
Vậy anh lấy cái gì để mang lại hạnh phúc cho cô gái nhỏ đây?
Tư Mộ Hàn chưa bao giờ nghĩ về những điều này, vậy mà lúc này đây anh lại cảm thấy do dự.
Anh biết rõ rằng Hạ Hạ ở với cậu út sẽ rất tốt.
Vậy nên anh nên đưa cô trở lại đó sao?
Anh không biết.
Cho dù anh không nhìn thấy nữa, nhưng anh vẫn ích kỷ không muốn để cô đi.